Chương 1428: Thích xen vào chuyện của người khác
Những lời này vừa được Hiệu trưởng Trần nói ra, phó hiệu trưởng Dương sụp đổ.
Sắc mặt đám sinh viên gây chuyện tái nhợt, nào còn thần sắc ngang ngạnh làm càn như lúc trước.
“Em không muốn bị đuổi học, em sai rồi! Em chỉ muốn tham gia náo nhiệt chút thôi, em cũng không muốn bạn ấy phải nghỉ học thật mà.”
“Hiệu trưởng, ngài có thể cho bọn em một cơ hội được không?”
“Em không thể nghỉ học được, nếu không em sẽ bị gia đình đánh chết mất!”
“Hu hu hu Hiệu trưởng, xin ngài đừng làm vậy, đừng cho bọn em nghỉ học, bọn em biết lỗi rồi ạ!”
Có một vài giáo viên vội tiến lên nói đỡ: “Hiệu trưởng, trong số này cũng có bạn là quán quân của cuộc thi tranh tài toán học quốc tế, ngài xem ...”
Hiệu trưởng Trần không cần suy nghĩ, trực tiếp khoát tay: “Trường chúng ta không cần quán quân có nhân phẩm như vậy!”
Sau đó đi tới trước mặt Kim Thiện Bình: “Bạn học Kim, rất xin lỗi! Từ xưa đến nay, trường học chưa từng kỳ thị bất kỳ ai, mong em sẽ không vì chuyện này mà có thành kiến với trường học nhé.”
Kim Thiện Bình ngây ngốc đứng im tại chỗ, cô vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, hoàn toàn mơ hồ.
Lâm Phàm giơ ngón cái lên: “Hiệu trưởng Trần, ông thật sự chính là Hiệu trưởng có tâm nhất trong ngành giáo dục này!”
“Lâm đại sư, nếu tôi là người Hiệu trưởng có tâm duy nhất mà anh nhận thấy thì đây có lẽ chính là nỗi buồn của ngành giáo dục đó. Nếu không có Lâm đại sư, chỉ sợ mọi chuyện sẽ xảy ra đến mức không kịp cứu chữa.” Hiệu trưởng Trần cười khổ nói.
Lâm Phàm cười cười: “Hiệu trưởng Trần, đúng là chuyện này không liên quan gì tới tôi, nhưng nếu tôi không đến thì chưa chắc ông đã biết để giải quyết chuyện này một cách công bằng đến vậy.”
“Haizz, chỉ tiếc cho bạn học Kim kia thôi.” Hiệu trưởng Trần nói.
Lâm Phàm: “Thật ra lần này tới đây, tôi còn có một chuyện khác cần làm, chính là vấn đề ngoại hình của bạn học Kim, tôi có thể chữa khỏi cho cô ấy.”
Khi Lâm Phàm nói ra những lời này, toàn bộ mọi người ở xung quanh đều ngây ngẩn.
Kim Thiện Bình càng không dám tin, nhìn chằm chằm về phía Lâm Phàm.
Đám sinh viên gây chuyện nghe phán quyết vậy, sắc mặt trắng bệch, kêu cha gọi mẹ không ngừng, bọn hắn không ngờ sẽ bị nhà trường đuổi học.
Còn nữ thần Hàn Yên thì bị dọa đến nỗi không thốt nên lời.
Những sinh viên vây xung quanh hóng chuyện hưng phấn vỗ tay. Bọn họ cũng rất ghét đám sinh viên gây chuyện kia, bây giờ báo ứng đã tới, khiến tinh thần họ vô cùng sảng khoái.
Kim Thiện Bình không dám tin nhìn về phía Lâm Phàm hỏi: “Em thật sự có thể thay đổi được ngoại hình sao?”
Trong lòng Lâm Phàm cũng không nắm chắc hoàn toàn, nhưng bản thân là người biết luyện đan thì làm sao không biết rõ hiệu quả, sau đó gật đầu đáp: ““Đúng vậy, tin tôi đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em có biết cửa tiệm của tôi ở đâu không?”
“Biết, biết ạ!” Kim Thiện Bình lập tức gật đầu, cả người ngập tràn sự vui vẻ kích động, cô có cảm giác vận may tự nhiên rơi xuống đầu mình.
“Vậy được, tầm xế chiều ngày mai em qua đó, tôi sẽ giúp em.” Lâm Phàm nói.
Kim Thiện Bình không biết nên nói gì tiếp, có lẽ cô vẫn đang hoài nghi sự chân thật của chuyện này. Nhưng đối với Lâm đại sư, cô ấy vẫn có một sự tin tưởng nhất định.
Lâm Phàm có rất nhiều thân phận, trong đó có cả danh hiệu thần y.
Sự tin tưởng của cô đối với Lâm Phàm đã đạt đến đỉnh cao.
Chuyện của đại học Kim Hà đã gần như kết thúc. Đối với người khác, chuyện này cũng chỉ là chuyện nghe thấy, không liên quan đến bản thân, biết và để trong lòng là được. Dù sao loại chuyện này cũng không xảy ra trên người mình, nhưng đối với Lâm Phàm lại khác, nếu đã gặp thì chắc chắn sẽ giúp.
Đừng hỏi vì sao hắn lại thích xen vào chuyện của người khác như vậy.
Dù sao thì hắn rất thích việc đó, nếu không phục thì có giỏi đến đây đánh hắn đi!
Người dân trong thành phố đến đây xem, khá hài lòng với kết quả này, họ cảm thấy Hiệu trưởng của trường học rất tốt.
Lâm Phàm nhìn về phía mọi người, nói: “Cảm ơn mọi người đã đến đây trợ giúp. Gặp chuyện bất bình, có thể không nói lời nào, nhưng làm ơn đừng châm ngòi thổi gió, thêm củi vào lửa. Lần này, mọi người nguyện ý đến đây giúp đỡ, tôi thực sự rất cảm ơn tấm lòng của mọi người.”
Nghe đến đây, người dân đến xem không khỏi nở nụ cười.
“Lâm đại sư, lời này của anh không đúng rồi, lại còn cảm ơn chúng tôi nữa! Loại chuyện này, dù ai gặp cũng không thể làm ngơ được!”
“Đúng vậy, kể từ khi bắt đầu theo dõi Lâm đại sư, tôi cảm thấy cuộc sống của mình trở nên có ý nghĩa hơn, lòng chính nghĩa can đảm cũng bắt đầu sống lại.”
“Ha ha ha. Tôi cũng vậy! Tôi phát hiện bản thân cũng bắt đầu thích xen vào chuyện của người khác, gặp phải chuyện bất bình sẽ tiến lên nói hai câu, lần trước còn suýt nữa bị người ta đánh!”
Đối với bọn họ, có thể giải quyết chuyện lần này một cách hoàn mỹ như vậy thì trong lòng họ cũng rất đắc ý. Mặc dù bản thân họ không có giúp được gì quá nhiều, nhưng ít nhất cũng tham gia.