Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1437 - Chương 1437 - Cô Là Kim Thiện Bình?

Chương 1437 - Cô là Kim Thiện Bình?
Chương 1437 - Cô là Kim Thiện Bình?

Chương 1437: Cô là Kim Thiện Bình?

Bởi vì quá vui mừng, cô cũng không nhịn được mà khóc lên, cô không ngờ rằng bản thân vậy mà lại hồi phục lại được. Sau này bản thân mình sẽ trở lại cuộc sống bình thường.

Không còn phải chịu sự phân biệt đối xử của người khác nữa.

Mình có thể kết bạn, cùng bạn bè ra ngoài thưởng thức những món ăn ngon, từ nay về sau cũng sẽ không bị người khác chỉ trỏ. Mà mình cũng không cần đeo khẩu trang và kính râm, cũng không sợ dọa người khác nữa.

Bên ngoài, sắc mặt Lâm Phàm mừng rỡ, hắn phát hiện nhiệm vụ có thay đổi, độ hoàn thành tăng lên.

Có điều vẫn cần tiếp tục cố gắng.

Về phần chuyện bên trong, cứ như vậy kết thúc đi, rút lui thôi.

Mặc dù chuyện này có chút chấn động trong xã hội, nhưng bản thân trước giờ chưa từng sợ hãi. Chấn động thì chấn động chứ, còn có thể làm gì được tôi.

Bác sĩ và các phóng viên xông vào phòng phẫu thuật, bọn họ nhìn thấy người kia đang ngồi co quắp dưới đất, đầu cúi thấp, tóc dài khiến gương mặt bị che lại. Người này chính là bạn học Kim Thiện Bình, trong lòng bọn họ có chút đau xót.

Sau đó lại nhìn thấy những miếng băng gạc dính đầy máu tươi trên bàn phẫu thuật, cảm giác lần này sợ rằng thực sự đã thất bại.

Vết bỏng bị hai lần thương tổn, có thể nói là sẽ khiến vết thương tăng thêm sự kinh khủng, còn dễ dàng bị nhiễm trùng, dẫn đến nhiều triệu chứng khác.

Các bác sĩ thở dài, xem ra Lâm thần y cũng bó tay rồi.

Dù sao đây cũng là chuyện không có khoa học.

Các phóng viên đi tới bên cạnh Kim Thiện Bình, có một nữ phóng viên lòng đầy thương cảm nói: “Bạn học Kim, không cần quá…”

“Lâm đại sư đâu?” Kim Thiện Bình trong nháy mắt ngẩng đầu, nữ phóng viên đang an ủi Kim Thiện Bình ngay lập tức sững sờ, lời nói trong miệng muốn nói ra lại nuốt trở vào.

“Sao có thể…?” Phóng viên nữ mở to hai mắt, vẻ mặt không dám tin.

Mà khi những người khác nhìn thấy khuôn mặt của Kim Thiện Bình cũng cảm thấy thế giới này thay đổi, không còn như trước nữa.

“Cô… cô là ai?” Một phóng viên lắp bắp hỏi, sau đó nhìn trái nhìn phải, hoài nghi hỏi: “Bạn học Kim Thiện Bình đi đâu rồi?”

Bọn họ không dám tin, người con gái có khuôn mặt thanh tú trước mặt này chính là Kim Thiện Bình, cho dù đánh chết bọn họ thì họ cũng không dám tin.

Nhưng bộ quần áo này, kiểu tóc này, sao lại giống Kim Thiện Bình y như đúc vậy.

“Tôi chính là Kim Thiện Bình, Lâm đại sư đâu?” Bây giờ Kim Thiện Bình rất muốn dập đầu cám ơn Lâm đại sư, là Lâm đại sư khiến cô có sinh mạng mới, đây là cho cô cuộc sống lần hai.

“Cô là Kim Thiện Bình?”

Mọi người hét lên không dám tin.

Sau một khoảng thời gian ngắn kinh ngạc, những ánh đèn flash điên cuồng sáng lên, các phóng viên đều mừng rõ điên cuồng. Bọn họ cảm thấy tất cả những gì đã thấy hôm nay đều là hư ảo, khiến người ta hoài nghi không dám tin.

“Cô thực sự là Kim Thiện Bình, là cô gái có gương mặt bị hủy hoại kia?” Các bác sĩ cũng không tin, viện trưởng còn tiến lên sờ lên mặt Kim Thiện Bình.

Vừa sờ sự kinh ngạc trong mắt càng hiện lên rõ ràng.

“Làm sao có thể, làn da này làm sao có thể, đây chính là làn da giống như làn da của em bé. Sao có thể là sau khi bị bỏng nghiêm trọng như vậy có thể hồi phục lại được chứ.” Viện trưởng trợn tròn mắt, sau đó nắm lấy cổ tay Kim Thiện Bình.

“Lâm thần y rốt cuộc đã làm gì với cô?”

Lúc này, Kim Thiên Bình cũng rơi vào trạng thái vui vẻ, nghe thấy lời này của viện trưởng thì cô cũng không biết trả lời như thế nào.

“Tôi không biết, Lâm đại sư cho tôi nằm trên giường phẫu thuật, sau đó tôi không có cảm giác gì nữa. Khi tỉnh lại đã không thấy Lâm đại sư, mà mặt tôi cũng biến thành như vậy rồi.”

Viện trưởng nghe thấy câu trả lời này thì cũng không biết nên nói gì.

Ở đây là bệnh viện của ông ta, trong phòng phẫu thuật cũng không có người khác. Nếu không ông ta còn thực sự cho rằng đây nhất định là người thay thế. Nhưng bây giờ, ông ta có thể bảo đảm, người trước mắt nhất định là Kim Thiện Bình.

Các bác sĩ ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt, thậm chí không còn lời nào để nói. Nếu như không phải là mắt thấy tai nghe thực sự thì rất khó khiến người ta tin được.

“Con mẹ nó!”

Một phóng viên hét lên: “Đây là tin tức lớn rồi, các anh nói xem, nếu như đăng lên có người sẽ tin hay không?”

“Sao không tin, đương sự ở đây có cái gì không thể tin chứ.”

“Không biết, vừa rồi Lâm đại sư nói để chúng ta tự mình đi xem, tên này hình như lại chạy mất rồi.”

“Mẹ nó, Lâm đại sư thực sự là đi rồi. Không được, chúng ta mau chóng đến phố Vân Lý đi, chuyện này nếu như đăng lên thì nhất định sẽ gây lên chấn động lớn.”

Bây giờ Kim Thiện Bình cũng muốn gặp Lâm đại sư, cô muốn cảm ơn Lâm đại sư. Đối với cô mà nói Lâm đại sư đã cho cô sinh mạng lần thứ hai.

“Đi, đi, bây giờ chúng ta đến Phố Vân Lý, theo tính cách của Lâm đại sư thì hắn rất có khả năng sẽ đi trốn đó.”

Các phóng viên sớm đã hiểu rõ Lâm Phàm, sau mỗi lần xảy ra chuyện lớn thì hôm đó chắc chắn sẽ không xuất hiện ở phố Vân Lý nữa.

Nhưng chuyện hôm nay, bọn họ dù sao đi nữa cũng phải tìm cho ra tên này.

Bởi vì chuyện này thực sự quá dọa người.

Viện trưởng nhìn những phóng viên: “Tôi đi cùng các anh.” Sau đó nhìn bác sĩ bên cạnh nói: “Các anh ở bệnh viện làm việc cho tốt.”

“Hả?” Một vài bác sĩ cũng muốn đi xem, nhưng nghe thấy lời này có chút ngẩn người, trong lòng hò hét.

Chúng tôi cũng muốn đi, chúng tôi cũng rất tò mò mà.

Bình Luận (0)
Comment