Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1438 - Chương 1438 - Phát Dương Quang Đại Hai Món Ăn

Chương 1438 - Phát dương quang đại hai món ăn
Chương 1438 - Phát dương quang đại hai món ăn

Chương 1438: Phát dương quang đại hai món ăn

“Sóng vỗ dập dìu…”

Lâm Phàm vừa lái xe vừa ngân nga câu hát, trong lòng rất vui vẻ.

Chuyện này làm rất tốt, không có gì để nói.

Hắn cũng sắp bị bản thân khuất phục rồi, loại cảm giác giúp người làm niềm vui này thật đã. Cảm giác kéo người từ vực sâu lên thực sự không cần nói thì cũng con mẹ nó quá sảng khoái.

Ting ting!

Lúc này, điện thoại kêu lên.

Lâm Phàm vừa nhìn thấy tên người gọi đến, lập tức vui vẻ: “Kha, nghĩ thế nào lại gọi điện thoại cho tôi vậy.”

Không cần nói cũng biết, người bạn học cũ này chắc chắn là đã biết cái gì đó.

“Phàm tử, có phải là cậu biết cái gì rồi không.” Bạch Kha ở đầu dây bên kia rất quái dị hỏi.

Lâm Phàm chuẩn bị chọc anh ta, cũng không vạch trần: “Biết cái gì chứ? Chẳng lẽ là em dâu có thai rồi, vậy thì chúc mừng nhé.”

“Không phải, cậu có thể đừng giả nai với tôi nữa được không, chuyện của cửa hàng tôi không phải là cậu giúp đỡ giải quyết sao.” Bây giờ Bạch Kha có chút bối rối, Từ Phi Nguyên kia lừa mình, ngay từ đầu đã không để ý đến mình. Thế nhưng đột nhiên chuyện lại không đúng, tên này giống như uống nhầm thuốc vậy. Không chỉ trả lại món ăn, còn trả cả một khoản tiền bồi thường, đồng thời lại đăng thư xin lỗi lên báo Trung Châu.

Theo anh ta thấy tên này nhất định là có bệnh, nhưng nghĩ cũng không đúng, cho dù là có bệnh cũng không thể bệnh thành như vậy được.

Vậy nên anh ta chỉ nghĩ đến một khả năng, đó chính là Phàm tử đã giúp đỡ.

Lâm Phàm cười: “Tôi nói này Kha, con người cậu không ra làm sao cả, xảy ra chuyện còn giấu tôi. Sao, khinh thường tôi sao, hay là như thế nào? Nếu như không phải là tình cờ tôi biết được, sợ rằng đến giờ tôi cũng thực sự không biết.”

Bạch Kha trong điện thoại đã hiểu, quả nhiên là như vậy, sau đó có chút ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ là không tiện mở lời, món ăn này là cậu dạy cho tôi, không ngờ tôi ngu ngốc bị người ta lừa mà cũng không biết. Nếu như nói cho cậu, không phải là đem đến phiền phức cho cậu sao.”

“Được rồi, được rồi, tên nhóc nhà cậu đó, sau này gặp phải những chuyện như vậy mong cậu nói cho tôi biết. Chúng ta không chỉ là đồng hương mà còn là đồng học, nếu cậu lại như vậy tôi thực sự không muốn quen cậu nữa đâu.” Lâm Phàm cười nói. Tính cách của Bạch Kha này hắn biết, chính là không thích đem lại phiền phức cho người khác.

Mặc dù bản thân không xem trọng hai món ăn kia, nhưng cũng không phải là người khác có thể nhúng tay vào. Hơn nữa còn làm hại bằng hữu của mình, chuyện này nếu như bị người khác biết, bạn của Lâm đại sư mình bị lừa, lại không có bất kỳ biện pháp nào giúp đỡ, vậy mặt mũi này phải giấu đi đâu chứ.

Bạch Kha: “Được, được sau này gặp phải chuyện tôi sẽ tìm cậu .”

Lâm Phàm cười: “Vậy mới đúng chứ, cậu cũng không nhìn xem bạn học của cậu bây giờ ngầu như nào, có chuyện gì mà không giải quyết được chứ. Cậu không tìm tôi, tôi tìm ai chứng minh tôi lợi hại, đúng không?”

Bạch Kha muốn tắt điện thoại rồi, anh ta cũng không muốn nghe cái tên này khoe khoang nữa.

Có điều trong lòng anh ta thực sự cảm động, khoảng cách giữa anh ta với Phàm tử có thể nói là một trời một đất. Đây là khoảng cách thân phận, nhưng Phàm tử vẫn là Phàm tử trước kia, cũng chưa từng thay đổi.

Vốn sau khi biết thân phận của Phàm tử thì anh ta có chút tự ti, nhưng bây giờ không còn nữa.

Bởi vì đó là bạn cũ anh ta quen biết đã nhiều năm.

“Không thể nói tiếp được nữa, thực sự không thể nói tiếp được nữa, nhưng cậu gửi số tài khoản ngân hàng của cậu cho tôi đi, tên kia bồi thường tôi năm triệu. Tôi không cần số tiền này, tôi chuyển cho cậu.” Bạch Kha nói.

Năm triệu nặng trịch này, đến bây giờ anh ta vẫn cảm thấy sợ hãi.

“Năm triệu? Mẹ nó, tên này vậy mà lại chỉ bồi thường có năm triệu, thực sự nghĩ rằng cậu dễ bắt nạt rồi.” Lâm Phàm có chút không thoải mái, năm triệu này là phát cơm cho ăn mày sao, tổn thất tinh thần này không thể chỉ có như vậy.

“ Phàm tử, tôi xin cậu, cậu đừng như vậy, nếu như cậu không muốn gửi trước hoa trắng cho tôi thì cậu đừng dọa tôi nữa, tim gan này của tôi thực sự không chịu được đâu.” Bạch Kha đã cạn lời rồi, giữa người với người trao đổi sao lại khó như vậy.

Năm triệu này, cũng đã dọa anh ta rồi, nhưng tên này vậy mà lại chê ít.

“Được được, không nói cái này, năm triệu này tôi không cần, cậu dùng số tiền này mở một cửa hàng lớn hơn một chút đi. Nhất định phải đưa hai món ăn này của tôi phát dương quang đại.” Lâm Phàm không nghĩ nhiều tiếp tục nói: “Đừng đùn đẩy cho tôi nữa, sau này nếu như tôi nghèo không có cơm ăn thì cửa hàng kia của cậu coi như là căng tin của tôi là được, cứ như vậy đi.”

Bạch Kha biết tính cách của Phàm tử, cũng không muốn nói thêm gì nữa: “Được, chỉ cần cậu muốn ăn thì ngày nào tôi cũng làm cho cậu. Cậu dẫn bao nhiêu người đến tôi làm cho bấy nhiêu người.”

“Ha ha, được! Cứ như vậy nhé, tôi ở đây vẫn còn có chuyện, đợi lần sau về Trung Châu thì chúng ta tụ tập nhé!”

Tình huống bây giờ hắn thấy có chút không ổn, bản thân làm ra chuyện lớn như vậy. Nếu như còn không xảy ra chuyện thì mới thật không khoa học đó.

Không nói chuyện nhiều, cúp máy!

Bình Luận (0)
Comment