Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1443 - Chương 1443 - Có Chút Hối Tiếc

Chương 1443 - Có chút hối tiếc
Chương 1443 - Có chút hối tiếc

Chương 1443: Có chút hối tiếc

Vương Minh Dương: “Người anh em, tôi nói thật với cậu, tốt nhất là cậu nên đi ra ngoài một chút. Tôi thấy gần đây sợ rằng cậu sẽ không yên ổn đâu, người tìm cậu chắc chắn sẽ nhiều đến mức sẽ làm cậu sợ hãi đó.”

Lâm Phàm sững sờ: “Anh đừng dọa tôi, con người của tôi không thích nhất là người khác tới làm phiền mình.”

“Ha ha, tôi còn có thể dọa cậu sao, cậu không tin thì cứ tiếp tục ở trong tiệm đi, bảo đảm sẽ khiến cậu nhức cả não. Tôi thấy là cậu không biết giá trị của đan được này rồi đó.” Vương Minh Dương nói.

Lúc này, hắn suy nghĩ đi ra ngoài cũng không phải là lựa chọn tồi, không chỉ có thể mỗi ngày không cần làm bánh kếp, còn có thể ngắm nhìn phong cảnh gì đó.

Không tồi, không tồi, thực sự không tồi.

“Minh Dương, đề nghị này của anh tôi cảm thấy cũng không tệ. Tôi cúp máy trước đây, tôi phải suy tính một chút.” Lâm Phàm đã không muốn nói gì nữa, hắn cảm thấy ý kiến này của Vương Minh Dương thực sự tốt.

Nghĩ một chút đã thấy rất vui rồi.

Chỉ là khi cúp điện thoại, hắn phát hiện chuyện có gì đó sai sai.

Điền Thần Côn đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt này rất kỳ quái, giống như là muốn ăn thịt mình vậy.

“Ông nhìn tôi làm cái gì?” Lâm Phàm sững sờ hỏi.

Điền Thần Côn: “Cậu lại muốn ra ngoài sao?”

Lâm Phàm không dám nhìn thẳng ánh mắt của Điền Thần Côn, bình tĩnh nói: “Dự tính là như vậy, còn tình huống cụ thể tôi còn đang suy nghĩ.”

Điền Thần Côn sắp tan vỡ, vẻ mặt khóc lóc cầu xin nói: “Đại ca à, tôi xin cậu, cậu có thể đừng đùng một cái là rời đi được không? Tình huống bây giờ cậu không phải là không biết, bây giờ người dân mua bánh kếp càng ngày càng nhiều, cậu đột nhiên chạy mấy thì tôi thực sự không ngăn được.”

“Yên tâm, yên tâm, tôi chắc chắn không chạy.” Lâm Phàm nhanh chóng trấn an, hắn còn thực sự sợ Điền Thần Côn nghĩ không thông làm ra chuyện gì đó quá kích.

“Thật sao?” Độ tín nhiệm của Điền Thần Côn đối với Lâm Phàm vốn là 100%, giờ đã xuống tới mức âm.

“Thật.” Lâm Phàm rất quả quyết nói, hắn không muốn dây dưa với Điền Thần Côn nữa, có điều bây giờ nghĩ một chút cũng có chút hối hận. Lúc trước sao phải bán bánh kếp chứ, bây giờ cửa hàng cũng đã mở, không tiện rửa tay gác kiếm chút nào.

Haizz, hối hận lớn nhất của cuộc đời.

Không nên bánh bánh kếp.

Điền Thần Côn vốn đã không tin Lâm Phàm, nhưng thấy biểu cảm nghiêm túc của Lâm Phàm lại tạm thời tin tưởng.

“Được, không ra ngoài là tốt, tôi tin cậu!”

“Ừm.” Lâm Phàm rất hài lòng gật đầu, xem ra nhân cách của mình coi như là không tệ.

Ngô U Lan vẫn lướt Weibo, thấy người trên mạng khen anh Lâm như vậy thì cô cũng vô cùng vui vẻ, bởi vì anh Lâm trong lòng cô mãi mãi là tuyệt nhất.

Khi tin tức này được truyền ra.

Vô số công ty đầu tư trong nước đều nhìn chằm chằm vào Thượng Hải.

Tên tuổi này của Lâm đại sư, bọn họ đương nhiên biết. Dù sao trên Weibo náo loạn vui vẻ như vậy ai có thể không biết chứ, có điều đây cũng chỉ là biết mà thôi, dù sao cũng không có bất kỳ giá trị đầu tư nào.

Về phần bánh kếp này, thì không cần nói nữa.

Bạn cho rằng bọn họ không phân tích qua về thành phần của bánh kếp này sao, nhưng làm cho người khác cạn lời chính là cho dù dùng bao nhiêu máy móc kỹ thuật cao để phân tích thì cũng không phân tích ra. Có thể làm cho bánh kếp trở thành cao lương mỹ vị như vậy, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.

Cuối cùng bọn họ cũng chỉ có thể từ bỏ.

Nếu không sớm đã sản xuất được ra bánh kếp, tiến hành phân phối trong phạm vi lớn rồi.

Nhưng bây giờ thì khác.

Một viên đan dược có thể trị cho người bỏng nặng như vậy hồi phục về trạng thái ban đầu, chuyện này khiến bọn họ rất có hứng thú.

Nếu như có thể tiến hành đầu tư hợp tác, sản xuất đan dược này trên diện rộng, như vậy của cải này sợ rằng khó có thể tưởng tượng.

Hơn nữa nếu như có thể phân tích ra tài liệu trong đó, tiến hành cải tiến, nghiên cứu chế tạo ra đan dược khác, nhập vào thị trường đó cũng là một loại tài sản.

Vậy nên có rất nhiều công ty đầu tư và công ty y dược không chút suy nghĩ đã chạy đến Thượng Hải.

Bọn họ muốn đàm phán một chút với Lâm Phàm, lấy được đan dược này tiến hành hợp tác phát triển.

Vương Minh Dương đúng là có khả năng tiên đoán, chuyện này muốn không khiến người khác chú ý thực sự là chuyện không thể nào. Thông qua bài báo như vậy cũng không biết muốn tạo thành sóng lớn gì.

Ngô Vân Cương ở thủ đô xa xôi gọi điện thoại đến.

“Minh Dương, đan dược này của Lâm đại sư thực sự thần kỳ như vậy sao?” Ngô Vân Cương vẫn luôn ở thủ đô phấn đấu, rất hứng thú tới việc này nên hỏi.

“Tôi nào biết, có điều tin tức cũng đăng lên rồi, vậy thì cho là thần kỳ đi.” Bây giờ anh ta cũng không biết cụ thể tình huống nhưng cũng mười chắc chín rồi.

“Minh Dương, anh không thể quên tôi đó nha. Anh và Lâm đại sư quan hệ tốt như vậy, đan dược này chắc chắn sẽ giao cho anh phát triển, để tôi tham gia đầu tư một chút được chứ?” Ngô Vân Cương vẫn biết, bản thân muốn đại diện là không có khả năng, bởi vì quan hệ giữa Vương Minh Dương và Lâm đại sư rất tốt, đan được này chắc chắn cuối cùng sẽ giao cho Vương Minh Dương phát triển.

Có điều đối với ông ta mà nói, nếu như có thể nhảy một chân vào thì đủ cảm thấy hài lòng rồi.

Vương Minh Dương bất lực nói: “Anh nằm mơ đi, tôi cũng không lấy được. Chuyện này vừa xảy ra, tôi đã gọi điện hỏi qua rồi, hắn nói đan dược này không thể nào sản xuất phạm vi lớn được, chỉ có hắn tự mình luyện chế được thôi.”

“Chuyện này...” Ngô Vân Cương giảm đi nhiều hứng thú. Nghĩ lại cũng đúng, đan dược thần kỳ như vậy, muốn làm ra cũng rất khó.

Cuối cùng, ông ta cúp điện thoại.

Cảm giác có chút hối tiếc.

Bình Luận (0)
Comment