Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1444 - Chương 1444 - Điểm Đến Là Một Đạo Quán

Chương 1444 - Điểm đến là một đạo quán
Chương 1444 - Điểm đến là một đạo quán

Chương 1444: Điểm đến là một đạo quán

Ngày hôm sau!

Phố Vân Lý.

Đã có không ít người dân xếp hàng, đối với bọn họ mà nói thì bánh kếp chính là cao lương mỹ vị. Mặc dù rất khó để mua, mỗi lần đều phải xếp hàng, nhưng bọn họ vẫn rất thích bầu không khí này.

Bởi vì mỗi ngày đều có một loại hy vọng.

“Con mẹ nó! Hắn lại chạy rồi!”

Người dân đang chờ sững sờ, hiển nhiên là không có kịp phản ứng, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong tiệm.

Điền Thần Côn ngồi đợi lâu cũng không thấy tên nhóc này ra, đột nhiên ông ta cảm thấy có chút không ổn.

Nghĩ đến tình huống hôm qua ông ta lập tức hiểu ra, tên nhóc này lại lén lút chạy mất rồi.

“Tôi tin tưởng hắn như vậy, vậy mà hắn lại chạy mất.” Điền Thần Côn hiện tại chỉ muốn gào khóc, con mẹ nó, tên này quăng lại cục diện rối rắm thế này, làm sao xử lý đây.

Nhìn những người dân bên ngoài đang chờ, làm thế nào để giải thích chuyện này cho bọn họ đây.

Kể từ sau khi được Michelin đánh giá 3 sao, người mua bánh kếp càng ngày càng nhiều. Trước kia còn tốt, nhưng hiện tại nếu không đưa ra lời giải thích hợp lý thì người ta sẽ không tha thứ đâu nha.

Ngô U Lan thở dài: “Thần Côn, đi giải thích đi.”

“Lại là tôi?” Điền Thần Côn mở to hai mắt, không dám tin chỉ ngón tay vào mình.

Ông ta không ngờ rằng bọn họ sẽ giao cho mình gánh nặng này.

Triệu Chung Dương nhìn chằm chằm Thần Côn: “Ông là đại tổng quản ở đây, ông không đi thì ai đi đây?”

Bây giờ, ông ta đã không còn lời nào để nói, sau đó đứng dậy đi ra cửa nhìn những người dân đang chờ đợi. Ông ta cũng không biết nên mở lời như thế nào.

“Chuyện là… chuyện là, Lâm đại sư đã chạy trốn rồi, bánh kếp hôm nay không bán được rồi, mấy ngày tới có thể cũng không bán, mọi người không cần tới.” Điền Thần Côn lấy hết dũng khí để nói.

“Cái gì?”

Quả nhiên, những người dân nghe xong thì muốn bạo động luôn rồi.

Điền Thần Côn bất lực thở dài, chỉ có thể tận lực xoa dịu quần chúng đang nóng nảy.

Trên đường cao tốc.

Lâm Phàm đang lái xe vừa ngân nga câu hát, hắn phát hiện cảm giác ra ngoài như này thật là sảng khoái, tạm thời ra ngoài trốn một chút.

Cảm giác đi phượt rất tuyệt.

Vốn là muốn đi đến đâu tính đến đó.

Nhưng sau khi suy nghĩ một chút thì hắn nghĩ đến một mục tiêu tốt, sắp tới sẽ không được yên ổn vậy thì mình đi tìm một đạo quán dạo một vòng ở đó. Cùng với một số đạo sĩ ở đó thảo luận một chút, nói không chừng còn có thể móc nối quan hệ. Nếu may mắn, lần sao rút được kiến thức tu tiên thì bá con mẹ nó đạo luôn rồi.

Mở chỉ đường trên điện thoại, chọn tốt một mục tiêu.

Vũ Hương đạo quán.

Mặc dù có chút xa, nhưng đi phượt không đi xa một chút vậy còn có thể gọi là đi phượt sao.

Về phần chuyện của cửa tiệm hắn không nghĩ đến chút nào. Dù sao có Điền Thần Côn ở đó thì có chuyện gì không giải quyết được. Cho dù là bị người ta chửi, cũng có Điền Thần Côn chống đỡ.

Ting ting!

Điện thoại của Triệu Minh Thanh gọi đến.

“Lão sư.” Đầu bên kia điện thoại, Triệu Minh Thanh rất vui vẻ mở lời.

“Minh Thanh, sao vậy?” Lâm Phàm hỏi.

Triệu Minh Thanh đã thấy tin tức, ngay lập tức gọi điện thoại cho Lâm Phàm: “Lão sư, bạn học kia là do đan dược chữa khỏi sao?”

“Ừm, là đan được chữa khỏi, sao ông biết?” Lâm Phàm hỏi, đối với vị học trò này của mình hắn vẫn rất coi trọng.

“Gần đây luôn bận viết sách Trung y, hôm nay mới thấy được tin tức, vậy nên mới hỏi lão sư.” Triệu Minh Thanh gần đây chuẩn bị phát hành sách, chính là muốn cho càng nhiều người hiểu biết về kiến thức Trung y này.

“Muốn phát hành sách, đúng là không tồi đó nha. Bây giờ tôi đang lái xe, có thể phải mất khoảng thời gian ngắn nữa mới trở về. Sau khi ông viết xong, tôi sẽ xem lại cho ông.” Lâm Phàm nói.

Triệu Minh Thanh vừa nghe nhất thời vui vẻ nở nụ cười, nếu như có lão sư kiểm định thì giá trị của quyển sách này lại càng cao, có điều quả thực có chút nghi hoặc: “Lão sư, sao ngài đi ra ngoài rồi?”

Lâm Phàm bất lực nói: “Còn không phải là chuyện đan dược kia sao, bây giờ chuyện đã truyền ra chắc chắn sẽ có nhất nhiều người tìm đến phố Vân Lý. Vì tránh phiền phức, nên tôi đành đi ra ngoài giải sầu.”

Triệu Minh Thanh sao có thể không hiểu được tình huống này, lão sư điều chế ra đan dược này nghịch thiên như vậy, chắc chắn sẽ có người tìm đến. Vậy nên mới ra ngoài giải sầu, cũng là một biện pháp tốt tránh đi phiền phức.

“Lão sư, vậy ngài chú ý an toàn, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Triệu Minh Thanh nói.

“Ừm.” Đối với vị đồ đệ này hắn rất hài lòng, xem ra rất quan tâm đến lão sư.

Có điều bây giờ còn đang lái xe cũng không thể tiếp tục nói chuyện được nữa.

...

Phố Vân Lý.

Điền Thần Côn phí sức ba bò chín trâu cũng không biết lãng phí bao nhiêu nước bọt, cuối cùng cũng trấn an được những người dân.

Về phần những người dân hỏi khi nào Lâm đại sư quay lại, ông ta làm sao có thể biết được, chỉ có thể xem lương tâm của tên nhóc này khi nào xuất hiện.

Buổi chiều.

Trong quán không có khách.

Bọn người Điền Thần Côn cũng rất nhàn nhã, đột nhiên có một nhóm người kéo đến.

Bình Luận (0)
Comment