Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1454 - Chương 1454 - Trần Duyên Chưa Dứt?

Chương 1454 - Trần duyên chưa dứt?
Chương 1454 - Trần duyên chưa dứt?

Chương 1454: Trần duyên chưa dứt?

“Xem ra phải tự mình đi tìm rồi.” Tất nhiên đến môn đạo của người ta thì dĩ nhiên là phải tôn trọng người ta một chút, lúc nên đi thì cần phải đi. Có điều mục đích hắn đến nơi này thì chắc chắn cũng phải hoàn thành cho bằng được, nếu không thì chẳng phải sẽ uống phí chuyến đi lần này mà không thu hoạch được gì hay sao.

Lúc này ở phía sau đại điện.

Bất Thuyết đạo trưởng đang bắt mạch cho một người đàn ông, sau đó ông ta nhẹ nhàng gật đầu rồi cầm bút lông viết phương thuốc lên tờ giấy trắng xong thì đưa cho người đàn ông đó.

Người đàn ông biết Bất Thuyết đạo trưởng chưa từng nói chuyện nhưng vẫn rất cảm kích cám ơn, sau đó ông ấy lấy ra một bao lì xì đỏ đưa lại cho Bất Thuyết đạo trưởng.

Bất Thuyết đạo trưởng mở bao lì xì ra, ông ta rút ra một tờ một trăm đồng rồi đưa lại toàn bộ cho người đàn ông.

Chớ giữ cửa sĩ, chớ bán rẻ đạo.

Mà Bất Thuyết đạo trưởng chỉ rút một tờ trong đó ra thôi, chủ yếu dùng để duy trì sinh hoạt cho các đạo môn của mình.

Người đàn ông cầm lấy phương thuốc rồi hành lễ với Bất Thuyết đạo trưởng, sau đó dưới sự dẫn dắt của tiểu đạo sĩ rời khỏi chỗ này.

Bất Thuyết đạo trưởng ở đây được truyền bá như một vị thần. Mặc dù tuổi ông ta đã xấp xỉ bảy mươi nhưng tinh thần vẫn rất sáng láng, so với người trẻ tuổi còn khỏe mạnh hơn gấp nhiều lần.

Trước đây, người dân ở dưới núi cực kỳ nghèo khổ, sau này sau khi Bất Thuyết đạo trưởng đến thì mới dần dần kéo theo vùng này đi lên, hàng năm du khách đến nơi này vô cùng đông đúc.

Đa số là đến để xin gặp Bất Thuyết đạo trưởng, còn một số ít người thì chỉ muốn tới đây xem xem rốt cuộc ở đây có chuyện thần thần bí bí gì.

Sau khi vị du khách này đi rồi, Bất Thuyết đạo trưởng chuẩn bị đi ra ngoài xem thế nào.

Đột nhiên!

Một người trẻ tuổi xuất hiện ở trước cửa ra vào của Bất Thuyết đạo trưởng.

Lâm Phàm chỉ tùy tiện đi dạo một vòng thì trực tiếp tìm được chỗ này.

Hai người nhìn nhau trong giây lát, vốn dĩ Bất Thuyết đạo trưởng đang rất bình tĩnh lại dần dần lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Còn Lâm Phàm thì lại lập tức nở nụ cười: “Xin chào, Bất Thuyết đạo trưởng, quấy rầy ông rồi.”

Bất Thuyết đạo trưởng đưa tay ra ra hiệu mời ngồi, theo ông ta thấy thì tướng mạo của người thanh niên trước mặt ông ta rất không tầm thường, tuy nhiên ông ta lại không nhìn thấu được hắn.

Lâm Phàm nhìn thoáng quá người gọi là Bất Thuyết đạo trưởng này, hắn cũng cảm thấy người đạo trưởng trước mặt mình không hề tầm thường, đúng là có chút năng lực.

Xem ra hắn đã tìm đúng người rồi.

Không gian, có hơi yên tĩnh.

Bất Thuyết đạo trưởng này cũng không nói bất kỳ điều gì, còn Lâm Phàm thì thấy mình nên mở lời như thế nào đây? Sau đó hắn suy nghĩ cẩn thận lại thì bất chợt thấy có cách rồi.

Theo đó, hắn nghiêm túc nói: “Bất Thuyết đạo hữu, tôi bấm ngón tay bói ra được, tôi phát hiện tôi với đạo hữu có một đoạn trần duyên chưa dứt, cho nên tôi mới từ Thượng Hải chạy đến nơi này. Tôi muốn nói với ông một tiếng là tôi sẽ ở đây trong một khoảng thời gian ngắn, ông thấy thế nào?”

Mặc dù Bất Thuyết đạo trưởng không nói lời nào, nhưng nghe được lời này của Lâm Phàm thì ngón tay cũng khựng lại một lúc, dường như không kịp phản ứng lại, cho người ta cảm giác không kịp trở tay.

Lâm Phàm cũng không thèm giữ mặt mũi, loại việc mở rộng mối quan hệ giao tiếp này nhất định là phải mặt dày mới được.

Kể từ khi nhận Triệu Minh Thanh làm học trò, Lâm Phàm đã giao tiếp với người già lớn tuổi tự nhiên hơn rất nhiều, không hề có chút biểu hiện gượng gạo nào.

Bất quá đối với Bất Thuyết đạo trưởng, ông ta nhìn ra được người thanh niên trước mặt không hề tầm thường, nhưng cũng không ngờ đối phương sẽ nói ra lời như vậy.

Một đoạn trần duyên chưa dứt ư?

Tại sao bản thân ông ta không nhìn ra được chuyện này ấy nhỉ?

Nhưng cũng may ông ta có đạo hạnh cao thâm nên cũng nở nụ cười nhạt mà gật đầu một cái, coi như là đồng ý chuyện này.

Mà mục tiêu của Lâm Phàm là trong khoảng thời gian ngắn mà hắn ở lại đây sẽ cố gắng trở thành bạn tốt của đối phương.

Lúc này, một tiểu đạo sĩ đi đến, khi cậu ta nhìn thấy Lâm Phàm thì cũng sững cả người, cậu ta không biết làm cách nào mà người xa lạ này đi vào đây được nữa.

Đang muốn lên tiếng thì Bất Thuyết đạo trưởng lại đưa tay ra như ra hiệu cho cậu ta chuyện gì đó, mà tiểu đạo sĩ này cũng xem hiểu được, sau đó cậu ta đi tới trước mặt Lâm Phàm.

“Sư phụ kêu tôi dẫn ngài đi đến phòng nghỉ ngơi, mời ngài đi theo tôi.”

“Hả?” Lâm Phàm ngẩn cả ra, đi phòng nghỉ ngơi cái gì, tôi còn chưa kết thúc giao lưu với ông đâu đấy, sao tự dưng đuổi người ta đi hả? Có điều hắn nghĩ lại thời gian còn dài, chúng ta không cần phải sống vội để làm gì, cứ chậm rãi từ từ mà tiến tới, hắn không tin không bắt được người trong khoảng thời gian ở đây đâu.

Sau khi Lâm Phàm rời khỏi chỗ này dưới sự dẫn dắt của tiểu đạo sĩ, Bất Thuyết đạo trưởng tỏ ra ngờ vực nhìn hắn, dường như nghĩ mãi vẫn không hiểu rõ được chuyện là như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment