Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1453 - Chương 1453 - Lên Núi Gặp Đạo Trưởng

Chương 1453 - Lên núi gặp đạo trưởng
Chương 1453 - Lên núi gặp đạo trưởng

Chương 1453: Lên núi gặp đạo trưởng

Bác sĩ: “Vậy tại sao con lại quen biết người chú này vậy?”

Dương Viễn lắc lắc đầu không nói gì, có vẻ như cậu nhóc không muốn nói gì thêm.

Bác sĩ hiền lành nói: “Nói cho chú nghe có được không, chú cũng không hỏi chi tiết đâu, chú chỉ muốn biết hai người quen biết như thế nào thôi.” Sau đó ông ta nhìn về phía Dương Binh, hy vọng Dương Binh có thể thuyết phục con trai mình.

Dương Binh gật đầu một cái: “Con trai, con nói cho chú bác sĩ biết đi, con quen chú ấy như thế nào vậy?”

Dương Viễn nhìn nhìn, cuối cùng cậu nhóc cũng nói: “Là khuya ngày hôm trước còn mới quen biết chú ấy, chú ấy vào nhà con xin ở lại một đêm, con thu ba trăm đồng của chú ấy. Sau đó qua ngày thứ hai, chú ấy hỏi con là cha mẹ con đâu, con nói cha mẹ con mang em trai đi bệnh viện khám bệnh rồi. Tiếp đó chú ấy lại hỏi em trai con bị bệnh gì, con cũng không nhớ rõ bệnh, chỉ nói là bệnh trắng gì đó nhưng mà chú ấy lại có thể đoán ra được. Đến khi sắp đi thì chú ấy đưa cái này cho con, nói là có thể giúp cho em trai con khỏe mạnh lại được…”

Cậu nhóc vừa nói xong thì tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.

Bọn họ không ngờ trên đời này lại xuất hiện một người như vậy.

Chỉ vẻn vẹn một viên đan dược là có thể chữa khỏi hẳn bệnh máu trắng, đúng là quá đáng sợ.

Chuyên gia Mao nghe nói xong thì đã bị kích động đến mức không nói được lời nào, sau đó ông ta nắm lấy Dương Viễn: “Bé con, nói cho ông nghe đi, chú ấy tên gì?”

Dương Viễn lắc lắc đầu: “Con không thể nói.”

“Nghe lời nào, nói cho ông đi mà.” Chuyên gia Mao từ từ dụ dỗ cậu nhóc.

“Con không thể nói, con đã hứa với chú ấy là cho dù thế nào thì con cũng sẽ không nói.” Dương Viễn vẫn rất giữ uy tín của mình, dù có hỏi thế nào thì vẫn không chịu nói.

Giờ khắc này, chuyên gia Mao đã có hơi nóng nảy, có cạy miệng thế nào thì đứa nhỏ này cũng không nói, có thể làm gì được đây.

Dương Binh rất biết ơn các bác sĩ nên dĩ nhiên không muốn khó xử các bác sĩ này: “Con trai à, nói cho các chú và ông biết đi, là chú nào đưa đồ cho con vậy?”

“Cha, con thật sự không thể nói mà, lúc chú ấy cho con đồ thì cũng đã nói với con là muốn con giữ kín bí mật này, không được nói cho bất kỳ ai, con không muốn là đứa trẻ lừa đảo đâu.” Dương Viễn nói.

Lúc này, kết quả xét nghiệm cũng đã có.

Nhân viên xét nghiệm vội vã đi tới, vẻ mặt toàn là không thể tin nổi: “Kết quả có rồi, người bệnh rất khỏe mạnh, không còn bị bệnh máu trắng nữa.”

Khi kết quả được công bố, tất cả mọi người lại kinh hoàng thêm một lần nữa.

Bọn họ đã thấy được cái gì?

Mới nãy vẫn là bệnh nhân bị bệnh máu trắng, thế mà chỉ trong nháy mắt đã chuyển biến một trời một vực, đúng là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Theo bọn họ nghĩ thì người chú trong miệng đứa nhỏ này, e là người thật sự rất kinh khủng đây.

Có thể chữa được loại bệnh này dễ như trở bàn tay, chỉ cần dựa vào một viên đan dược thì đã có thể trị được tận gốc, đây là điều không thể tin được.

Mà cái người đang bị bọn họ nhớ nhung không biết là ai kia.

Hiện giờ Lâm Phàm đang leo lên núi.

Nhìn số bậc thang này làm cho hắn không thể không lắc đầu, cũng không biết phong tục tập quán của ai mà sao đạo quán nào cũng đều xây ở trên núi như vậy thế hả? Nội leo lên thôi cũng thấy mệt muốn chết luôn rồi.

Chẳng qua xung quanh cũng có không ít người đang đi lên đạo quán này.

Xem ra, họ cũng đang tìm đến Bất Thuyết đạo trưởng này rồi.

Trong quá trình buôn chuyện với những người đi chung đường thì hắn cũng đã biết được hình như cái người Bất Thuyết đạo trưởng này rất lợi hại, bọn họ đều rất nể phục ông ta.

Việc này làm cho Lâm Phàm càng ngày càng mong chờ, rốt cuộc Bất Thuyết đạo trưởng là người như thế nào đây.

Khi đến được đỉnh núi, Lâm Phàm bị cảnh tượng trước mắt mình làm cho ngây ngẩn cả người.

Không phải bởi vì đạo quán hùng vĩ như thế nào, mà là cảm thấy mẹ nó đơn sơ muốn chết luôn.

Không có loại khí thế hùng vĩ to lớn mà ngược lại lộ ra một vẻ rất bình thường mộc mạc. Ở giữa sân của đạo quán được dựng một lò luyện đan lớn, khói trắng từ bên trong thoang thoảng bay lên, dường như tăng thêm vài phần thanh tịnh.

Lúc các du khách đi vào nơi này đều tỏ ra rất yên tĩnh, các nam thanh nữ tú không hề có dấu hiệu liếc mắt đưa tình mà chỉ còn lại vẻ mặt hết sức thành tâm.

Bên cạnh có các tiểu đạo sĩ dẫn theo bọn họ đi qua khắp các nơi.

Mà lần này Lâm Phàm đến đây, mục đích của hắn rất đơn giản, đó là muốn làm quen với cái người Bất Thuyết đạo trưởng này, nếu như có thể trở thành bạn bè nữa thì không còn gì tốt hơn.

Rất nhanh, Lâm Phàm nhìn thấy có một tiểu đạo sĩ nên hắn đi đến hỏi: “Xin hỏi, có Bất Thuyết đạo trưởng ở đây không?”

Tiểu đạo sĩ nhìn người thanh niên trước mặt rồi khẽ nói: “Sư phụ đang tiếp khách.”

Cậu ta thấy đa số người đến nơi này thì đều để xin gặp sư phụ của mình nên cậu ta cũng không nói gì nhiều, sau khi hành lễ với Lâm Phàm xong thì đi ngay.

Bình Luận (0)
Comment