Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1452 - Chương 1452 - Chú Thần Tiên Đi Rồi, Con Không Biết Nữa

Chương 1452 - Chú thần tiên đi rồi, con không biết nữa
Chương 1452 - Chú thần tiên đi rồi, con không biết nữa

Chương 1452: Chú thần tiên đi rồi, con không biết nữa

Dương Binh đang định mắng con trai mình đã để cho em trai ăn cái gì thì lại xảy ra một cảnh tượng khó có thể tin nổi.

“Mọi người nhìn kìa.” Một phóng viên sợ hãi nói, ngón tay anh ta chỉ vào đầu vì điều trị bằng hóa chất mà đã biến trọc của Dương Hoan.

Trên đầu không còn một sợi tóc nào của bé lại xuất hiện cảnh tượng làm cho mọi người đều không dám tin.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Bọn họ đã nhìn thấy cái gì thế này?

Trên cái đầu trụi lủi đó, thế mà xuất hiện một mảng tóc con đen li ti, đây là tóc mới sắp mọc ra đấy.

Tất cả mọi người ở đây đều không dám tin vào đôi mắt của mình, chuyện này không có logic chút xíu nào hết.

“Sao lại thế này?” Bác sĩ trợn tròn mắt, sau đó ông lập tức chạy ra ngoài gọi các bác sĩ khác đến xem ngay, đây là kỳ tích, là kỳ tích của y học đó.

Trên gương mặt non nớt của Dương Viễn lộ ra nụ cười vui sướng: “Em trai, em thật sự khỏe lên rồi, là sự thật rồi.”

Các phóng viên muốn điên lên luôn, bọn họ cảm thấy chuyện này giống như chuyện kinh dị vậy.

Bệnh máu trắng phải điều trị bằng hóa chất nên sẽ làm cho tóc bị rụng hết, nhưng bây giờ chuyện gì đang diễn ra đây? Cái đầu vốn đã rụng sạch tóc, thế mà bây giờ lại bắt đầu mọc tóc con lại lần nữa, nếu không phải được thấy tận mắt thì sợ là sẽ không có ai tin nổi đâu.

Lúc bấy giờ, một đám bác sĩ lục tục đi vào.

Một bác sĩ lớn tuổi trong đám bác sĩ mặc áo blouse trắng, lộ ra vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên, lúc ông ta thấy Dương Hoan trên giường bệnh thì lập tức đi đến kiểm tra, sau khi xem qua xem lại thì vẻ mặt ông ta cũng dần dần trở nên bàng hoàng.

“Sao có thể có chuyện này được.”

Ông ta là chuyên gia trong lĩnh vực nghiên cứu bệnh máu trắng, ông ta đã dùng cả đời mình để nghiên cứu về bệnh lý này và cũng đã tận mắt nhìn thấy quá trình từ không cách nào có thể chữa khỏi bệnh này cho đến khi dần dần có phương pháp điều trị, nhưng muốn điều trị thì cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai đơn giản như thế.

Ông ta cũng có biết người bệnh Dương Hoan này, bé thuộc về bệnh nhân có bệnh lý nguy hiểm cao.

Sau khi trải qua một lần điều trị bằng hóa chất thì hiệu quả cũng không tệ lắm.

Nhưng bây giờ, khi ông ta thấy sắc mặt của Dương Hoan thì ông ta cũng bắt đầu nghi ngờ rồi, đây là bệnh nhân bị bệnh máu trắng đây sao?

“Nhanh chóng kiểm tra ngay.” Vị chuyên gia này lập tức dặn dò nói.

Rất nhanh có bác sĩ tới đây rút máu rồi ngay tức khắc đi phòng hóa nghiệm để tiến hành xét nghiệm.

Căn cứ vào đủ loại triệu chứng tạm thời, Dương Hoan đã không còn bất cứ bệnh trạng nào của bệnh máu trắng nữa.

“Bạn nhỏ, bây giờ con cảm thấy thế nào?” Chuyên gia Mao hỏi.

“Ông ơi, bây giờ con thấy rất thoải mái.” Dương Hoan nói.

Chuyên gia Mao tiếp tục hỏi: “Còn đau đầu nữa không?”

“Không đau nữa, sau khi ăn đồ của anh hai thì con hết đau luôn rồi.”

Chuyên gia đúng là chuyên gia, hỏi ra được rất nhiều vấn đề. Sau khi liên tục hỏi thăm tình trạng thì chuyên gia Mao cũng ngây ngẩn, bây giờ ông ta đã nắm chắc tám phần, ông ta cam đoan bệnh của đứa bé này thật sự đã tốt lên.

Dương Binh vội vàng hỏi: “Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?”

Hiện giờ Dương Binh rất lo lắng, ông ta sợ con trai mình sẽ xảy ra triệu chứng bất ngờ nào.

Chuyên gia Mao: “Khó nói, nhưng mà căn cứ vào những gì tôi vừa hỏi thì tôi cảm thấy nắm chắc tám phần là bệnh máu trắng này gần như biến mất, cơ thể bé đang từ từ khỏe lại. Có điều hết thảy đều cần phải qua xét nghiệm trước đã thì mới có được kết quả cuối cùng, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì thế?”

Khi chuyên gia Mao hỏi xong, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Dương Viễn.

Mà Dương Viễn đến bây giờ cũng không biết đã xảy ra cái gì, với cậu nhóc mà nói thì chuyện em trai mình khỏe mạnh mới là chuyện quan trọng nhất.

“Bạn nhỏ, rốt cuộc ban nãy con cho em trai con ăn thứ gì vậy?” Bác sĩ hỏi.

Dương Viễn: “Đó là thứ có thể làm cho em trai con khỏe mạnh lại ạ.”

Các phóng viên đều kinh ngạc, bọn họ cảm thấy hình như bọn họ đã phát hiện ra việc gì lớn lắm.

Đây chính là tin tức gây chấn động luôn đấy.

Một viên kẹo là có thể chữa được bệnh máu trắng, chuyện đó thật sự làm cho người ta không dám tin.

Bác sĩ tiếp tục hỏi: “Vậy thứ đó lấy ở đâu thế?”

Dương Viễn lắc đầu: “Con không nói được, con đã hứa với chú rồi, chú cho con đồ để cho em con khỏe mạnh lại, con phải giữ bí mật cho chú ấy.”

Trẻ con vẫn chỉ là trẻ con, trong quá trình thăm hỏi vẫn lộ ra một chút tin tức.

Chú, xem ra là một người đàn ông.

Nhưng mà những thứ này còn chưa đủ, các bác sĩ thật sự rất muốn biết đến cùng là như thế nào, làm sao chế ra được viên thuốc tròn tròn này đây, tất cả đều như một ẩn số.

“Ngoan, nói cho các chú biết, bây giờ người chú cho con đồ đang ở đâu nào?” Bác sĩ hỏi.

Dương Viễn: “Chú ấy đi rồi, con cũng không biết đi đâu nữa.”

Bình Luận (0)
Comment