Chương 1451: Có tác dụng???
Mặc dù có thể chữa được nhưng cũng phải cần tiền tài và thời gian, nghĩ thôi cũng đã không dám nghĩ rồi.
“Không phải, con thật sự có thể giúp cho em trai con khỏe mạnh lên mà, con có cái này.” Dương Viễn lập tức kéo khóa cặp sách, cậu nhóc lấy ra một cái bình nhỏ rồi đổ đồ từ bên trong ra.
Một viên đan dược tròn trịa xuất hiện trong lòng bàn tay của cậu nhóc: “Chỉ cần em trai ăn cái này xong thì có thể khỏe mạnh lên ngay.”
Bác sĩ nghe vậy thì nở nụ cười, làm sao loại chuyện này có thể xảy ra được, có điều nhìn thấy vẻ mặt của Dương Viễn như vậy nên ông cũng không thể đạp đổ nguyện vọng của đứa nhỏ được.
“Đây là cái gì?” Bác sĩ giả vờ tò mò hỏi.
Vốn Dương Viễn định nói ra đây chính là tiên đan mà chú thần tiên cho con, nhưng cậu nhóc nhớ tới việc cậu nhóc đã đồng ý với chú thần tiên không thể nói ra ngoài.
Sau đó cậu nhóc ngậm miệng lại, không biết nên trả lời như thế nào.
Dương Binh thở dài: “Được rồi, nghe lời, đừng ồn ào nữa.”
Các phóng viên nhắm ống kính vào Dương Viễn chụp được vẻ mặt hy vọng em trai khỏe mạnh của anh trai lại.
Đây chính là niềm tin, là một dạng suy nghĩ cực kỳ bất khuất.
Dương Hoan nhìn viên đan trong tay anh trai mình rồi gào lên: “Anh hai cho em ăn đi, em muốn khỏe mạnh lại.”
Dương Viễn đi nhanh qua ngay: “Ừ, em trai, em mau ăn đi, sẽ lập tức tốt lên liền.”
“Đừng làm rộn.” Dương Binh nắm lấy tay con trai mình: “Nghe lời, bây giờ em trai con đang bệnh nên không thể ăn bậy ăn bạ được.”
“Cha, mẹ…” Dương Viễn nhìn cha mẹ mình, sau đó muốn khóc lên: “Em trai ăn xong nhất định sẽ tốt lên mà, đây là sự thật.”
Bác sĩ đứng xem ở bên cạnh, ông nói: “Cứ để đứa nhỏ ăn đi, đây là mong muốn của anh trai muốn cho em trai khỏe mạnh trở lại, không nên để cậu nhóc mất niềm tin. Với lại đây là đồ mà anh trai cho em trai nên chắc chắn là đồ tốt, có đúng không nào?”
Trong mắt bác sĩ thì đây cũng chỉ là thức ăn vặt mà thôi, với cả ăn một viên cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Dương Binh nhìn bác sĩ: “Cái này sẽ không sao chứ?”
“Sẽ không.” Bác sĩ lắc đầu nói.
Cuối cùng, Dương Binh không ngăn cản nữa: “Được rồi, con cho em ăn đi.”
Dương Viễn hưng phấn vô cùng, sau đó cậu nhóc chạy nhanh đến bỏ viên đan dược vào trong miệng em trai mình: “Em trai à, em mau ăn cho hết nha, em nhất định sẽ khỏe lại.”
“Dạ.” Dương Hoan gật đầu một cái, tiếp đó bé cắn nát viên đan dược: “Anh hai, rất ngọt, có mùi thơm nữa đó.”
“Dĩ nhiên rồi, đây chính là…” Dương Viễn đắc ý, nhưng cậu nhóc nói được một nửa thì lại không nói nữa: “Em trai à, đây là đồ tốt đó, anh vất vả lắm mới có thể lấy được đấy. Khi nào em khỏe lại rồi thì sau này em phải nghe lời anh nhé, không được gây sự với anh nữa đó nha.”
“Dạ.” Dương Hoan gật gật đầu, cổ họng nuốt xuống viên đan dược vào bụng.
Dương Viễn nằm ì trên giường, cậu nhóc cứ nhìn không chớp mắt, tin chắc “nhất định sẽ tốt lên.”
…
Bác sĩ thở dài, ông thấy hơi thương cảm, chắc có thể một lát nữa thì cậu nhóc này sẽ phải thất vọng rồi.
Các phóng viên cũng nghĩ như thế.
“Người anh trai này thật sự rất lo lắng cho em trai nhỉ.”
“Đúng vậy, chỉ là sao có thể, có lẽ không nên để cho em trai ăn viên kẹo này, ít nhất còn có cái để cho anh trai hy vọng.”
“Haizz, tình cảm hai anh em này tốt thật đó, chỉ là bệnh không xem người mà.”
“Chúng ta quay lại cảnh này đi, tiếp đó tuyên truyền rộng rãi ra, hy vọng có thể gây được sự chú ý của các mạnh thường quân để họ có thể quyên nhiều tiền hơn một chút, để có thể cứu được đứa bé này.”
Dương Binh: “Được rồi, em trai ăn xong rồi, con đừng để em con bị mệt.”
Dương Viễn: “Dạ, con biết mà, con ở bên cạnh nhìn thôi, nhìn em con khỏe lại.”
Dương Binh không biết nên nói gì, hốc mắt ông ta có chút ướt át.
Bác sĩ xoa xoa đầu Dương Viễn: “Ngoan nào, hy vọng trị khỏi cũng đã nảy mầm trong người của em con rồi đấy, nhưng mà còn phải cần các chú tưới nước nữa mới được. Yên tâm nhé, nhất định sẽ không sao đâu.”
“Dạ.” Dương Viễn rất tin tưởng vào chú thần tiên, cậu nhóc tin rằng chắc chắn sẽ thành công, em trai nhất định sẽ tốt lên thôi.
Đột nhiên!
“Anh ơi, người của em nóng quá à.” Bỗng nhiên, sắc mặt của Dương Hoan đang nằm trên giường bệnh hơi biến đổi.
Vốn sắc mặt đang tái nhợt, thế mà bắt đầu hồng hào trở lại.
“Xảy ra chuyện gì?” Bác sĩ nhìn thấy tình hình này thì ngay lập tức ngây người, ông không biết đã xảy ra chuyện gì, ông cũng nhìn thấy sắc mặt đang tái xanh của bé lại từ từ có sự chuyển biến.
Khi ông bắt lấy cánh tay của Dương Hoan thì phát hiện ươn ướt.
Các phóng viên xung quanh cũng hoảng sợ, không biết chuyện gì đang diễn ra.
Mà chỉ có một mình Dương Viễn đang hưng phấn nhảy nhót lên: “Có tác dụng rồi, có tác dụng rồi, em trai, em sẽ nhanh khỏe lại ngay.”
Toàn bộ lỗ chân lông trên người Dương Hoan hé ra hợp lại, mỗi lần hé ra đều xuất hiện từng giọt từng giọt trong suốt, giống như cơ thể đang bài tiết ra đồ vật gì đó.