Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1456 - Chương 1456 - Đánh Cờ Với Đạo Trưởng

Chương 1456 - Đánh cờ với đạo trưởng
Chương 1456 - Đánh cờ với đạo trưởng

Chương 1456: Đánh cờ với đạo trưởng

Buổi sáng trong đạo quán vẫn chưa có du khách đến, rõ ràng đạo quán cũng đang trong thời gian nghỉ ngơi.

Chỉ khi đến sau tám chín giờ thì mới dần dần có người.

Lúc Lâm Phàm đi ra, đi ngang qua tiểu đạo sĩ, tiểu đạo sĩ nhìn thấy Lâm Phàm thì cũng hành lễ với hắn.

Mãi đến khi đi đến bên đình viện.

Đạo trưởng Bất Thuyết đang cầm cờ trắng đen trong tay tự chơi cờ một mình, nhìn rất nhập tâm.

Khi Lâm Phàm nhìn thấy tình hình này, hắn tự lẩm bẩm trong lòng, nếu muốn dùng tốc độ nhanh nhất để kết bạn thì nhất định phải có sở thích chung, nhưng mà bản thân hắn lại không biết chơi cờ vây.

Xem ra chỉ có thể đổi từ bách khoa toàn thư vậy.

Mặc dù sẽ bi tiêu hao một chút điểm bách khoa nhưng không sao cả, phải thả con tép thì mới bắt con tôm được chứ.

Nếu có thể thật sự trở thành bạn bè với ông ta, lần sau lỡ hắn may mắn rút được tri thức tiên hiệp thì cái vốn bỏ ra lần này cũng có thể lấy lại toàn bộ về rồi.

Lúc bấy giờ, bên cạnh đạo trưởng Bất Thuyết có một tiểu đạo sĩ đang say sưa xem ông ta đánh cờ.

Cậu ta có một loại sùng bái mù quáng đối với đạo trưởng Bất Thuyết, trong mắt cậu ta, kỹ thuật đánh cờ của sư phụ là lợi hại nhất. Ngay cả cái tên Cửu Đoạn gì gì đó trên TV chắc chắn cũng không bằng sư phụ của mình.

Ngay lúc này, Lâm Phàm đi tới, mặt đầy ý cười.

“Đạo trưởng Bất Thuyết có nhã hứng thật đấy, mới sáng sớm mà đã tự chơi cờ một mình, hay là chúng ta chơi vài ván đi?”

Tiểu đạo sĩ gật gật đầu với Lâm Phàm xem như chào hỏi, có điều cậu ta cảm thấy yêu cầu của vị thí chủ trước mặt này đúng là tự rước lấy nhục. Kỹ thuật đánh cờ của sư phụ cậu ta lợi hại như vậy, e là hắn cũng sẽ không chống đỡ được bao lâu.

Nhưng mà thấy đối phương có lòng tin như thế nên cậu ta cũng không nói gì nhiều, cứ để cho người ngoài biết được sư phụ cậu ta lợi hại thế nào đi vậy.

Đạo trưởng Bất Thuyết vuốt sợi râu, bất chợt gật đầu cười, ông ta giang tay ra ý bảo Lâm Phàm ngồi xuống.

Lâm Phàm không hề do dự mà đổi tri thức cờ vây thuộc phân loại tri thức nhỏ trong bách khoa toàn thư, dù có hao phí đến mấy trăm điểm bách khoa nhưng hắn cũng không đau lòng chút xíu nào.

Đạo trưởng Bất Thuyết không nói gì mà chỉ ra hiệu cho Lâm Phàm đi trước, xem như người tới là khách.

Mời đi đầu tiên!

Đạo trưởng Bất Thuyết rất tự tin với kỹ thuật chơi cờ của mình, ông ta đã nghiên cứu kỳ nghệ mấy chục năm rồi. Đối với những Kỳ Thánh hiện giờ xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, ông ta đều cho rằng đối phương còn kém hơn ông ta một chút.

Chẳng qua thân là đệ tử Đạo gia, tâm tịnh như nước, không thể theo đuổi danh lợi.

Lâm Phàm cười cười, việc rút ngắn quan hệ với đối phương vô cùng cần thiết, có điều nếu có thể làm cho đối phương coi trọng mình hơn thì đòi hỏi nhất định phải có bản lĩnh thật sự.

Trong tư tưởng của hắn, có thể trở thành tri kỳ thì chắc chắn phải là như thế.

“Vậy thì tôi không khách sáo nữa.” Lâm Phàm cầm cờ lên rồi trực tiếp hạ cờ.

Đạo trưởng Bất Thuyết cười xòa, hiển nhiên ông ta không xem Lâm Phàm như đối thủ, nhất cử nhất động của ông ta đều có vẻ rất tùy tiện, dường như đã nhìn thấu được thế cờ của Lâm Phàm.

Tiểu đạo sĩ đứng bên cạnh hé miệng cười nhạt.

Đợi lát nữa vị thí chủ này sẽ biết ngay rằng kỹ thuật đánh cờ của sư phụ cậu ta lợi hại đến như thế nào.

Cậu ta đã tưởng tượng ra được cảnh đối phương vắt hết óc suy nghĩ nhưng vẫn không cách nào phá giải được thế cờ của sư phụ mình rồi.

Theo thời gian trôi qua.

Tình hình trước mắt dần dần có gì đó sai sai.

Vốn dĩ đạo trưởng Bất thuyết vẫn còn bình tĩnh lại từ từ chuyển sang có chút kinh ngạc.

“Đạo hữu, nước cờ này của ông hay thật đấy, thế tới ào ạt, lại còn giấu hậu chiêu! Bội phục, bội phục.” Lâm Phàm bắt đầu xuất chiêu.

Muốn cùng đối phương trở thành tri kỷ thì nhất định phải khen đối phương, dù đối phương có lợi hại cỡ nào thì việc khen ngợi vĩnh viễn không thể thiếu được.

“Tuy rằng chiêu này của đạo hữu đi rất hay, nhưng tôi cũng có cách đáp trả.” Sau khi Lâm Phàm khen ngợi xong thì không chút do dự mà ra tay, ăn đứt một quân cờ.

Đạo trưởng Bất Thuyết bắt đầu nghiêm túc lên, ông ta cảm thấy mình đã gặp được đối thủ mạnh rồi. Ông ta nhìn cục diện trước mắt rồi suy nghĩ một chốc, sau đó hạ cờ xuống.

“Tuyệt vời, chiêu này của đạo hữu đúng là tuyệt thật, cho dù là kỳ thủ quốc gia hiện giờ cũng khó có thể ngăn cản lại, nhưng tôi đã có cách đối phó. Có phải đạo hữu đã rơi vào bẫy của tôi rồi không nhỉ?” Lâm Phàm hô lên, hắn khen lấy khen để rồi sau đó giữ cờ, ăn cờ của ông ta.

Vẻ mặt đạo trưởng Bất Thuyết hơi kỳ lạ, tay cũng bắt đầu chậm chạp dần, dù nhìn qua ông ta vẫn ung dung nhẹ nhàng.

Nhưng trong lòng ông ta lúc này cũng đã gầm rú.

Bình Luận (0)
Comment