Chương 1457: Hay lắm
Cũng không lâu lắm.
Lâm Phàm dùng ưu thế tuyệt đối nghiền ép đạo trưởng Bất Thuyết.
“Đạo hữu, tài đánh cờ của ông thật sự quá tinh mỹ, quyết đấu với ông thật sự rất đã ghiền, chúng ta lại đánh một ván nữa đi.” Lâm Phàm nói.
Đạo trưởng Bất Thuyết có loại cảm giác không muốn đánh nữa, nhưng thấy đối phương nhiệt tình thế này nên cuối cùng khẽ gật đầu, vậy thì đánh thêm ván nữa, với cả trong lòng ông ta cũng có chút không phục.
Tiểu đạo sĩ đứng ở một bên lại ngớ cả người.
Cậu ta đã thấy được gì đây?
Vậy mà sư phụ cậu ta bị người khác chèn ép?
Việc này không hợp logic chút nào.
Lúc này, đạo trưởng Bất Thuyết đã nghiêm túc hơn, ông ta không ngờ vị thí chủ trước mặt lại có thực lực như vậy, đã thế còn rất mạnh.
Kỹ thuật đánh cờ của hắn làm ông ta không thể tin nổi.
Lâm Phàm: “Đạo hữu, lần này mời ông đi trước.”
Có qua có lại, trong nháy mắt lại rút ngắn quan hệ với đối phương thêm một chút.
Đạo trưởng Bất Thuyết cũng không muốn nói gì cả, còn việc khiêm nhường gì gì đó thì càng chả thèm để ý đến, với kỹ thuật đánh cờ của đối phương mà ông ta còn muốn khiêm nhường gì nữa thì e rằng kết quả cuối cùng vẫn chỉ thua thôi.
Cho nên lần này, đạo trưởng Bất thuyết nhìn thế cờ rồi nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng ông ta mới xác định hạ cờ, có thể nói mỗi nước cờ lần này đều vô cùng nghiêm túc và đã phát huy thực lực cả đời này của ông ta.
“Hay, nước đi này đi rất hay.” Lâm Phàm thốt lên: “Mặc dù vẫn rất trực tiếp nhưng bố cục lại đầy ảo diệu.”
Nếu không phải do đạo trưởng Bất Thuyết không thể nói được thì ông ta đã muốn mắng lên rồi.
Chẳng qua nước đi này là nước đi trực diện thôi, thế mà hắn đã khen hay khen tốt rồi, ông ta cũng chả biết hay ho ở chỗ nào đây.
Hơn nữa, ông ta dần dần e dè với cái từ “hay” này lắm rồi, mỗi lần nghe được từ này, lòng ông ta đều bị đông cứng lại, luôn có loại cảm giác bất ổn.
Lâm Phàm nhìn thế cuộc, hắn hơi suy tính một chút rồi cứ thế hạ cờ.
Hắn cảm thấy quan hệ của hắn và đạo hữu đã được kéo gần lại không ít, xem ra sở thích chung gì đó vẫn rất ổn áp.
Anh tới tôi đi.
Trên mặt đạo trưởng Bất Thuyết cũng từ từ lộ ra vẻ tươi cười, lần này ông ta không nói không rằng bày ra một cái sát cục, chỉ cần đối phương bị vây hãm trong đó thì muốn đi ra cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Khi ông ta thả xuống một quân cờ, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ, ánh mắt ông ta nhìn Lâm Phàm như đang nói ‘đến đây nào’.
“Hay lắm!”
Nghe được hai chữ này, bất chợt đạo trưởng Bất Thuyết thấy trong lòng cứng lại, bây giờ ông ta sợ nhất chính là nghe được hai chữ này đấy.
Bởi vì căn bản không phải chuyện tốt gì.
Lâm Phàm nhìn một cái, hắn lập tức thảng thốt: “Đạo hữu, chiêu này của ông quá đẹp luôn, không nói không rằng mà tạo ra một cục diện lớn như thế này. Bao nhiêu nồi bánh chưng rồi tôi mới thấy được lần đầu tiên đó, thế cục thật lớn. Chẳng qua, tôi cũng đã có cách đối phó rồi.”
Đạo trưởng Bất Thuyết nuốt một ngụm nước bọt, ông ta có cảm giác muốn lật bàn không thèm chơi nữa, nhưng cuối cùng ông ta vẫn nhịn được.
Tiểu đạo sĩ đứng ở bên cạnh đã sớm không còn biết nên nói gì nữa rồi.
Sao cậu ta không hiểu rõ sư phụ mình chứ, bây giờ tâm trạng của sư phụ đang muốn nổ tung, đến hắn cũng có thể cảm nhận ra được.
Khi Lâm Phàm hạ xuống một quân cờ, vẻ mặt hắn đầy ý cười: “Đạo hữu, ông thấy chiêu này của tôi như thế nào? Chuyển hiểm thành an, ông dụ tôi vào bẫy thì lúc đó không phải tôi cũng đang dẫn dụ ông sao?”
“Xuất sắc, thật sự rất xuất sắc, tài chơi cờ của đạo hữu đúng là lợi hại quá.”
Đạo trưởng Bất Thuyết muốn lên tiếng nhưng ông ta lại không thể nói chuyện được, dù rằng đối phương đang khen ông ta nhưng không biết tại sao, ông ta luôn cảm thấy có gì đó lạ lùng lắm.
Nhưng lại không nói lên lời.
Nhìn lại thế cục, ông ta yên lặng suy nghĩ, bây giờ coi như ông ta đã hiểu rồi. Kỹ thuật đánh cờ của đối phương thật sự quá siêu việt, ngay cả bản thân ông ta cũng không phải là đối thủ của hắn.
Dường như mỗi bước đi của ông ta đều trong dự đoán của đối phương, việc này làm cho ông ta thấy rất tuyệt vọng.
Tiểu đạo sĩ cảm thấy sư phụ hơi buồn rầu, trong lòng cậu ta cũng sốt ruột lắm nhưng lại không biết làm gì để có thể giúp được sư phụ mình.
“Đạo hữu, chiêu này của tôi cũng không tệ lắm đúng không nào.” Lâm Phàm hỏi.
Đạo trưởng Bất Thuyết không nói gì mà chỉ gật gật đầu xem như thừa nhận, sau đó đôi mắt ông ta nhìn chòng chọc vào cục diện trên bàn, ông ta không tin với tài đánh cờ của ông ta mà lại không có cách để phá giải được.
Đột nhiên!
Mắt của đạo trưởng Bất Thuyết sáng như sao, ông ta phát hiện ra một con đường để sống sót, tiếp đó trên mặt ông ta lộ ra tươi cười rồi ung dung cầm một quân cờ hạ xuống.
Tiểu đạo sĩ bên cạnh không hiểu thế cờ cao siêu kiểu gì, nhưng khi thấy gương mặt tươi cười đó của sư phụ mình thì cũng đã hiểu rõ.
Trong lòng cậu ta rất vui sướng, rõ ràng sư phụ đã tìm được đường thắng đối phương.