Chương 1458: Vương Minh Dương phát hiện
“Hay, đúng là hay mà.” Lâm Phàm nhìn thế cờ, hắn không ngờ đạo trưởng Bất Thuyết thật sự phát hiện được chiêu này, đúng thật là người có tài năng, chẳng qua đây cũng chỉ đứng ở góc độ của người bình thường thấy như vậy mà thôi.
Đạo trưởng Bất Thuyết bình tĩnh cười, có vẻ như ông ta cũng rất hài lòng với chiêu này của mình.
Ván trước bị thua nên trong lòng ông ta hơi không phục, nhưng bây giờ ông ta đã tìm lại được sự tự tin của mình rồi.
Chiêu này thật sự rất xuất sắc.
Thế nhưng ngay sau đó, Lâm Phàm lại châm thêm một câu làm cho ông ta thấy rất bất ổn.
“Chỉ là tôi cũng đã có cách đối phó.” Lâm Phàm cười nói, hắn cầm quân cờ trong tay, dưới ánh mắt kinh ngạc của đạo trưởng Bất Thuyết mà đặt quân cờ lên bàn cờ.
Ánh mắt đạo trưởng Bất Thuyết chăm chú gắt gao nhìn bàn cờ rồi chợt mắng cmn trong lòng, suýt chút nữa là thốt ra miệng nhưng cũng may ông ta đã cứng rắn nhịn lại được.
Ông ta không ngờ đến mức này mà hắn vẫn còn có cách để đối phó mình!
Việc này…
Lâm Phàm cười nói: “Đạo hữu, tài đánh cờ của ông quá lợi hại, nếu không phải tôi đã sớm chuẩn bị thì sợ là khó có thể đáp trả lại đấy.”
Mặc dù hắn chiếm ưu thế nhưng chắc chắn phải khiêm tốn lại một chút.
Dù sao kết bạn là phải vậy đó, nếu quá kiêu căng thì sẽ không được đâu.
Giờ phút này, thế cờ đi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan. Đạo trưởng Bất Thuyết cũng bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, ông ta cảm thấy như bản thân mình dốt đặc cán mai với môn cờ vây, hay là do trình độ của ông ta chỉ có thế mà thôi nhỉ?
Rất nhanh, ván này đã kết thúc.
Đạo trưởng Bất Thuyết thua hoàn toàn.
Ngay cả một cơ hội phản kháng lại cũng không có.
Lâm Phàm cười nói: “Tới, tới, đạo hữu chúng ta lại đến một ván nữa nào, chơi cờ với ông mới khiến tôi cảm nhận được sức hấp dẫn của việc chơi cờ vây đấy.”
Lại chơi thêm một ván nữa à?
Đạo trưởng Bất Thuyết đã không còn muốn chơi nữa rồi, thật đó, không hề muốn chơi luôn ấy.
Tiểu đạo sĩ ở bên cạnh nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
“Sư phụ, các du khách đã đến rồi, chúng ta nên đi tiếp đãi họ.” Tiểu đạo sĩ vội vàng nói.
Cậu ta đã phát hiện ra sư phụ mình sắp chịu không nổi nữa, nếu cứ tiếp tục như thế thì chỉ sợ cái mặt già này của sự phụ sẽ bị ném mất hút luôn mất.
Đạo trưởng Bất Thuyết nghe vậy thì trong lòng vui lắm, ông ta rất hài lòng gật đầu với đệ tử của mình, vẫn là đệ tử ông ta hiểu rõ ông ta nhất. Sau đó ông ta cười cười với Lâm Phàm, đè đè tay, tỏ ý rất rõ là hôm nay đến đây là kết thúc.
“Đạo hữu có việc bận, vậy thì cứ đi làm việc đi, lần sau chúng ta lại chơi nữa nhé.” Lâm Phàm nói.
Đạo trưởng Bất Thuyết gật gật đầu, thua cờ không thua người, ông ta cũng rất coi trọng tên nhóc trước mặt mình này.
Tài đánh cờ siêu việt.
Có điều chính bản thân ông ta bị thua, việc này làm cho ông ta thấy hơi khó chịu đựng nổi.
Nhưng mà thôi cũng được.
…
Thấy đạo trưởng Bất Thuyết đi khỏi, trong lòng Lâm Phàm cũng rất vui vẻ. Xem ra hiệu quả không tệ, ít ra cũng có tiến bộ rất lớn, sau này chỉ cần tiếp tục cố gắng thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
Ting ting.
Lúc này, điện thoại gọi đến.
Vương Minh Dương: “Người anh em, cái người trên Weibo cho đứa nhỏ viên đan dược ấy, không phải là cậu đó chứ?”
Hôm nay Lâm Phàm chưa xem tin tức gì, hắn nghe nói vậy thì lập tức sững sờ: “Sao anh biết được?”
“Còn hỏi tôi tại sao biết à? Chỉ cần là người quen biết cậu thì đều có thể đoán ra thôi mà, cậu thành thật nói cho tôi biết đi, rốt cuộc cậu còn bao nhiêu bí mật nữa hả?” Vương Minh Dương nói.
Lâm Phàm: “Khoan đã, anh nói cho tôi biết, tôi sẽ không bị phát hiện ra đó chứ?”
“Việc này thì vẫn chưa có ai phát hiện ra.”
“Vậy là tốt rồi, không bị phát hiện là tốt.” Lâm Phàm nhẹ nhàng thở phào, nếu mà bị phát hiện thì sẽ rất khó sống đó.
Lúc ấy cho đứa nhỏ viên đan dược đó, cũng coi như có duyên đi.
Nhưng mà nhìn tình hình này chắc hẳn là không hỏi ra được tin tức gì, hắn vẫn rất tin tưởng đứa nhỏ này, rất giữ uy tín, đúng là không tệ.
Vương Minh Dương: “Bây giờ cậu đang ở đâu? Sao lại đi qua nơi đó? Tôi kêu cậu đi ra ngoài trốn nhưng cũng không cần thiết phải trốn xa như thế đâu.”
Bây giờ anh ta cũng phục hắn luôn rồi, không ngờ người anh em này của mình lại ngầu lòi đến thế, đi xa tới mức này, không phục không được mà.
Hơn nữa đã trốn thì núp lùm đi, vậy mà nửa đường làm ra chuyện như này, anh ta cũng bái phục luôn.
Trước giờ anh ta chưa hề nể phục ai mà chỉ nể phục người anh em này của mình thôi.
“Không có cách nào mà, đã đi trốn thì nhất định phải trốn xa thật xa chứ, có điều bây giờ tôi cũng có bận việc rồi.”
Vương Minh Dương sững sờ: “Bận việc gì thế?”