Chương 1459: Luyện kiếm
“Bây giờ tôi đang ở đạo quán, tôi đang cố gắng kết bạn với một ông đạo sĩ. Không phải nói chứ người đạo sĩ này có chút tài năng, cũng coi như là một kỳ nhân đó nha.” Lâm Phàm cảm thấy đạo trưởng Bất Thuyết này đúng là một kỳ nhân, rất lợi hại.
Đánh cờ lợi hại, chẩn bệnh cũng rất giỏi, hơn nữa nhìn thân thể ông ta cũng rất khỏe mạnh, rõ ràng là một người rất biết dưỡng sinh.
Trong mắt người bình thường thì người này cứ như là một ông bụt ấy.
Nhưng trong mắt của Lâm Phàm thì còn hơi kém một chút.
“Đạo sĩ à?” Vương Minh Dương hết hiểu nổi luôn, anh ta không hiểu người anh em này của mình đang làm gì nữa, hành động này của hắn làm cho người ta theo không kịp. Nhưng tính đi tính lại, dù sao người anh em của anh ta vốn dĩ đã như vậy rồi, anh ta còn có thể làm gì được.
Lâm Phàm: “Đúng vậy, đạo quán Vũ Hương, anh biết không?”
Vương Minh Dương nghe xong, lập tức nổ như pháo: “Cmn, cậu trâu bò quá đấy, chạy xa như thế làm gì hả?”
Anh ta không ngờ người anh em của mình lại chạy tuốt đến đó, khủng khiếp quá đi.
Đạo quán Vũ Hương, anh ta có biết vì đã từng nghe người khác nói qua. Nơi đó có một vị đạo sĩ rất lợi hại, nhưng anh ta cũng không quá để ý, xã hội bây giờ thổi phồng nhiều thứ cũng rất bình thường nên anh ta cũng chẳng để trong lòng.
Lâm Phàm: “Thôi, không nói nhiều nữa, tôi cúp máy đây, còn có việc nữa.”
…
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phàm tùy ý đi dạo trong đạo quán.
Mỗi ngày đều có người đi đến nơi này, số lượng người đến đúng là không ít, đa số đều là người ở gần đây. Tuy nhiên cũng có một số người từ nơi xa đến, chỉ vì muốn được gặp đạo trưởng Bất Thuyết một lần.
Mà đúng là đạo trưởng Bất Thuyết này có tài năng thực sự, vì vậy có thể khiến cho nhiều người tự mình đi đến đây cũng là chuyện hết sức bình thường.
Giống như Ngô Thiên Hà đoán mệnh rất chính xác, cho nên cũng có rất nhiều người quyền quý chuyên đến chỗ ông ấy.
…
Hôm sau!
Nhiệm vụ chính của Lâm Phàm chính là trở thành bạn tốt với người đạo sĩ đó, mặc dù người đạo sĩ đó có tuổi đời hơi lớn và cũng không nói chuyện được, nhưng hắn tin tưởng với bản lĩnh của mình thì hắn hoàn toàn có thể trở thành tri kỷ của đối phương.
Chờ đến thời điểm đó, lúc rút kiến thức bách khoa toàn thư thì càng có thể nắm chắc mở ra được trang tri thức tiên hiệp hơn rồi.
Mặc dù không nhất định có thể mở ra được, nhưng tóm lại có cái để hy vọng thì cũng tốt.
Sau khi rửa mặt, hắn lại đi đến chỗ ngày hôm qua.
“Ủa, người đâu rồi?” Lâm Phàm nhìn một vòng mà cũng không thấy đạo trưởng Bất Thuyết nên làm cho hắn hơi ngơ ngác.
Lúc này, hắn nhìn thấy một tiểu đạo sĩ đi ngang qua nên lập tức đi lên hỏi: “Xin hỏi một chút, đạo trưởng Bất Thuyết đi đâu rồi?”
Tiểu đạo sĩ: “Sư phụ đang hướng dẫn các sư huynh luyện kiếm.”
“À, cám ơn.” Lâm Phàm gật đầu một cái, tiếp đó hắn hỏi rõ ràng địa điểm rồi đi tới chỗ cần đến.
Mà tiểu đạo sĩ cũng ngờ vực tự nhủ: “Kỳ lạ quá, trước đây buổi sáng mỗi khi thức dậy, sư phụ đều sẽ chơi cờ một mình mà, sao đột nhiên lại đi luyện kiếm nhỉ?”
Thói quen này của đạo trưởng Bất Thuyết đã kéo dài rất nhiều năm ròng, các đệ tử đều biết chuyện này.
Chỉ là hôm nay bỗng dưng có thay đổi, làm cho bọn họ không thấy quen lắm.
Khi Lâm Phàm đi tới sau núi, chỉ nhìn từ xa là hắn đã thấy được đạo trưởng Bất Thuyết cầm trường kiếm đang dẫn theo các đệ tử luyện kiếm pháp.
Kiếm pháp này cũng không phải giống như trong tiểu thuyết võ hiệp mà thuộc về kiếm pháp dưỡng sinh, đương nhiên cũng có chút công kích.
Trong lòng đạo trưởng Bất Thuyết bất đắc dĩ thở dài, ông ta không ngờ mình sẽ phải thay đổi thói quen chơi cờ vây buổi sáng của mình như vậy.
Cũng không phải do ông ta không thích, mà là thật sự rất sợ.
Tài chơi cờ của người thanh niên đó thật sự quá giỏi, chênh lệch giữa ông ta và hắn thật sự quá lớn, không phải trong thời gian ngắn là có thể đuổi kịp được.
Vì không muốn thua cờ nữa nên ông ta trực tiếp không thèm chơi cờ luôn.
Bỗng nhiên!
Ông ta nghe được một giọng nói.
“Đạo hữu, thật có nhã hứng nha, kiếm pháp quả nhiên lợi hại.” Lâm Phàm đầy ý cười chầm chậm đi tới.
Tiểu đạo sĩ bên cạnh nhìn thấy Lâm Phàm, trong lòng cũng cứng đờ, cậu ta vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ngày hôm qua.
Chính là vị thí chủ này làm cho sư phụ không dám đánh cờ mà đổi thành luyện kiếm.
Đạo trưởng Bất Thuyết cười cười rồi gật đầu với Lâm Phàm một cái, sau đó ông ta tiếp tục múa kiếm càng khí thế hơn so với trước đây.
Đâm một phát, chém một cái đều có cảm giác vô cùng tự nhiên lưu loát.
Mà các đệ tử đi theo đạo trưởng Bất Thuyết gần như không theo kịp tiết tấu của ông ta, cuối cùng mọi người đều dừng lại mà đứng qua một bên nhìn xem.
“Sư phụ thật là lợi hại.”
“Đúng vậy, kiếm pháp của sư phụ là kiếm pháp dưỡng sinh của Đạo gia đấy, hơn nữa tôi nghe nói vào thời cổ đại, kiếm pháp này đã giết qua không biết bao nhiêu cường đạo đó.”