Chương 1460: Giao lưu kiếm pháp
Lâm Phàm không ngờ đạo trưởng Bất Thuyết lại am hiểu nhiều lĩnh vực như thế, bỗng dưng hắn cảm thấy càng hưng phấn hơn.
Cùng sở thích, trở thành tri kỷ, tất nhiên là sẽ thành công rồi.
Đúng lúc này, tình cảnh xảy ra biến hóa.
Thế kiếm của đạo trưởng Bất Thuyết biến đổi, trở nên sắc bén hơn, mỗi một chiêu thức đều ẩn náu uy áp trong đó.
Các đệ tử xung quanh vây xem, từng người đều vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, bọn họ nghĩ kiếm pháp của sư phụ quá mạnh mẽ rồi.
“Hay lắm, đẹp lắm, kiếm pháp của đạo hữu siêu tuyệt, đúng là thế gian hiếm thấy.” Lâm Phàm khen ngợi.
Hai chữ “hay lắm” truyền vào trong tai đạo trưởng Bất Thuyết sao mà lại chói tai đến thế chứ, làm cho người ta khó mà tiếp nhận nổi.
Có điều bây giờ đạo trưởng Bất Thuyết đã bình tĩnh hơn nhiều, ông ta không tin đối phương còn có thể biết cả kiếm pháp.
Dù sao bây giờ là thời đại nào rồi, làm gì còn có người biết mấy thứ như này nữa chứ?
Chỉ là lúc này, giọng nói không được êm ái lắm vang lên bên tai ông ta.
“Vừa hay, tôi cũng biết một bộ kiếm pháp, xin đạo hữu chỉ điểm nhé.”
Lúc này, Lâm Phàm nhận lấy trường kiếm từ trong tay một người đệ tử, sau đó đứng sánh đôi với đạo trưởng Bất Thuyết.
“Đạo hữu, bộ kiếm pháp này của tôi có tên là Thái Cực Kiếm Pháp, xin chỉ giáo.”
Kể từ khi hắn nhận được phân loại tri thức võ hiệp thì trong đầu hắn được truyền tải rất nhiều công pháp, thật sự quá nhiều, cực kỳ nhiều, nhiều đến mức làm cho người ta phải khiếp sợ.
Đương nhiên, lần này thi triển Thái Cực Kiếm Pháp cũng là hắn đã thu liễm lại rất nhiều rồi đấy.
Chứ nếu không bớt bớt lại mà lấy ra m Dương Thái Cực Đồ thì không phải mẹ nó sẽ làm cho người ta chết khiếp luôn sao?
Đạo trưởng Bất Thuyết đã phục rồi, ông ta thật sự chịu phục luôn ấy, không ngờ người thanh niên này lại còn biết cả kiếm pháp nữa.
Chẳng qua, ông ta không tin kiếm pháp của người thanh niên này tốt hơn so với ông ta.
Dù là ‘Đạo tâm như thạch’ nhưng giờ phút này cũng đang rít gào.
Còn có cho người ta sống không đây.
Tên nhóc này là từ đâu tới?
Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả?
Lão đạo đắc tội cậu chỗ nào…
Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm luyện tập kiếm pháp sau khi tiếp nhận phân loại lớn kiến thức võ hiệp.
Với thực lực của bản thân hắn thì dù chỉ luyện tập một bộ kiếm pháp bình thường, nhưng cái uy thế đó lại không hề tầm thường.
“Vô Cực sinh Thái Cực, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái…” Vì để cho đạo trưởng Bất Thuyết có thể thấy được điểm mạnh của hắn nên Lâm Phàm không hề giữ lại mà nói ra một đoạn khẩu quyết vô cùng thâm ảo.
Các đệ tử xung quanh nghe không hiểu và cũng nhìn không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy người thanh niên trước mắt này rất lợi hại, thậm chí còn có thứ cảm giác kiếm pháp của người thanh niên này còn lợi hại hơn so với sư phụ của bọn họ nữa.
Đạo trưởng Bất Thuyết có học thức rất cao, cảnh giới Đạo gia cũng rất cao nên dĩ nhiên có thể nhìn ra được kiếm pháp này không hề tầm thường, thậm chí ông ta còn cảm thấy bộ kiếm pháp này đã đạt đến đỉnh cao của kiếm pháp Đạo gia rồi.
Sâu trong lòng ông ta đã rất bội phục người thanh niên này, tuổi còn trẻ nhưng đã có tài học như vậy, thật sự làm cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi.
Cho dù ông ta có nền tảng mấy chục năm đi nữa thì cũng không thể nào so sánh được với đối phương.
Nhưng không biết tại sao ông ta lại luôn cảm thấy có gì đó sai sai, làm cho ông ta hơi bị ám ảnh.
Không bao lâu sau, Lâm Phàm dừng động tác trong tay lại, dù đã bớt bớt lại rất nhiều nhưng kiếm thế của hắn vẫn rất mạnh mẽ, nếu nhất định phải miêu tả thì đó chính là kiếm khí quá dữ dội nên đã tạo thành khí tràng hùng mạnh.
“Đạo hữu, như thế nào?” Lâm Phàm nhẹ nhàng cười nói, cách để giao lưu giữa những kẻ mạnh với nhau, đó chính là dùng bản lĩnh thật sự để làm rung động đối phương.
Hắn thấy sợ là sau lần này thì quan hệ giữa hắn và đạo hữu lại có thể kéo gần thêm một bước nữa.
Đạo trưởng Bất Thuyết hít sâu một hơi để hết sức giữ bình tĩnh cho mình, không phải ông ta không thể nói chuyện mà do ông ta đang tu luyện Định tâm thần thông của Đạo gia, thế nhưng ông ta cảm thấy có khả năng không bao lâu nữa ông ta sẽ bị phá công mất thôi.
Cuối cùng, ông ta cũng nhịn lại được, sau đó ông ta chỉ mỉm cười gật đầu một cái.
Chẳng qua lời nói tiếp theo của Lâm Phàm lại làm cho đạo trưởng Bất Thuyết muốn nổ tung ngay tại chỗ.
“Đạo hữu, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi. Tôi còn có Lưỡng Nghi kiếm pháp, còn có Tứ Tượng kiếm pháp, với cả Bát Quái kiếm pháp lại càng cùng một mạch truyền thừa với Bát Quái Chưởng của tôi, nếu đạo hữu có hứng thú thì chúng ta có thể giao lưu với nhau cũng được.” Lâm Phàm cười nói, hắn không hề muốn giữ lại bất cứ tài học nào của mình cả.