Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1461 - Chương 1461 - Sư Phụ Xin Gáng Chịu Đựng

Chương 1461 - Sư phụ xin gáng chịu đựng
Chương 1461 - Sư phụ xin gáng chịu đựng

Chương 1461: Sư phụ xin gáng chịu đựng

Hắn không thể ở đây quá lâu được, nên chắc chắn phải tranh thủ kết bạn với đạo hữu này mới được.

Mà cách để kết bạn nhanh nhất với đạo hữu, chính là dùng tài học của bản thân hắn để chinh phục đối phương, sau đó thiết lập mối quan hệ bình đẳng tốt đẹp.

Với người khác thì có lẽ bọn họ không rõ tại sao, nhưng với Lâm Pham thì đạo trưởng Bất Thuyết này có tài học cực kỳ kinh người, ngay cả hắn đã quen biết nhiều người thế này nhưng ông ta vẫn là người lợi hại nhất.

Nếu như trong mắt của người dân thành thị bình thường thì đây chính là thế ngoại cao nhân đấy.

“Ha ha!”

Đạo trưởng Bất Thuyết ngoài cười nhưng trong không cười, nếu có thể nói chuyện được thì ông ta nhất định sẽ la hò hú hét rồi.

Cậu mẹ nó là đang muốn làm gì hả, cậu cứ chèn ép tôi thế này là có ý gì?

Người so với người đúng là tức chết người mà.

Đạo trưởng Bất Thuyết không biết nên nói cái gì nữa.

Tiểu đạo sĩ ở bên cạnh bất đắc dĩ thở dài, trong lòng cậu ta cũng nghĩ y như sư phụ cậu ta vậy, sư phụ vẫn luôn bị hắn bắt chẹt bắt đầu từ ngày hôm qua, thật sự là quá bi thảm mà.

Bây giờ cậu ta rất muốn vì sư phụ mà nghĩ ra lý do để thoát thân, thế nhưng lại không biết nên tìm lý do gì.

Còn cách một khoảng thời gian nữa mới đến giờ các du khách đến.

Trong khoảng thời gian này, sư phụ à, ngài cứ ráng chịu đựng một chút đi vậy.

Bên ngoài đạo quán.

Một đám nghìn nghịt người từ bên ngoài xuất hiện dưới núi của đạo quán Võ Hương, dẫn đến các du khách khác đi ngang qua đều hai mặt nhìn nhau. Đây là đang làm gì thế? Đang đóng phim à?

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặt mày nghiêm túc đẩy một cái xe lăn xuống, lúc nhìn người ngồi trên xe lăn, ông ta cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Đây là Mộ Tuệ Mẫn con gái của ông ta. Ban đầu vốn không phải dáng vẻ này, nhưng lại mắc một chứng bệnh lạ dẫn đến cả người ngốc ngốc ngơ ngơ, chưa kể thân thể cũng không thể nhúc nhích được.

Ông ta đã mang con gái mình đi vô số các bệnh viện lớn, ngay cả đi đến bệnh viện ở nước ngoài nhưng vẫn không rõ rốt cuộc đây là bệnh gì, thuộc về chứng bệnh chưa từng xuất hiện qua.

Bên cạnh còn có một người phụ nữ, bà ta chính là mẹ của Mộ Tuệ Mẫn, bà ta cũng vô cùng đau lòng khi thấy con gái của bà ta đột nhiên trở thành như vậy.

“Mộ tổng, nơi này chính là đạo quán Võ Hương, đạo trưởng Bất Thuyết ở trên đó, tôi tin rằng với y thuật của đạo trưởng Bất Thuyết nhất định có thể trị hết cho cô chủ.” Một người đứng ở bên cạnh nói.

Anh ta là một trong những người có chức cao ở công ty của nhà họ Mộ, hơn nữa quê quán của anh ta rất gần với đạo quán Võ Hương, bởi vì lâu năm không về nhà nên anh ta cũng không biết đạo quán Võ Hương có một người gọi là đạo trưởng Bất Thuyết.

Có một lần cần phải trở về nhà bái tổ, anh ta mới từ Xuyên Thục trở về nhà rồi phát hiện ra đạo quán Võ Hương này, sau đó hỏi thăm ra thì mới biết không ngờ đạo quán Võ Hương lại có một lão đạo sĩ lợi hại như vậy, việc này làm cho anh ta thấy hơi ngạc nhiên.

Đương nhiên, đây chỉ là do tò mò mà thôi, anh ta cũng chẳng hứng thú mấy.

Nhưng mà làm cho bọn họ không ngờ là con gái tổng giám đốc nhà mình không thể hiểu được bỗng dưng mắc một loại bệnh lạ, họ đã đi khám ở các bác sĩ nổi tiếng nhưng vẫn không có khả quan.

Trải qua một đoạn thời gian sau, anh ta chủ động báo cáo nói ở quê mình có đạo quán Võ Hương, nơi đó có một lão đạo sĩ có y thuật rất lợi hại, có lẽ có thể đi xem thử xem sao.

Đã đến nước này rồi, Mộ tổng cũng không còn cách nào nữa nên cuối cùng cũng chỉ có thể đi thử một lần.

Mộ Đạo Hùng gật gật đầu: “Cũng chỉ có thể mặc cho số phận, hy vọng là sẽ có ích.”

Ông ta là người theo chủ nghĩa Vô thần, là người tin tưởng vào khoa học. Ông ta thật sự không hề tin tưởng những tên đạo sĩ thôn quê này nọ gì, nhưng bây giờ ông ta đã không còn cách nào nữa, cũng không thể cho con gái mình cứ như vậy được, nên cuối cùng cũng phải đi thử xem thế nào.

Trước bậc thang.

Mộ Đạo Hùng hơi tốn sức bế con gái mình lên, sau đó xuất phát.

Đến được đạo quán.

Mộ Đạo Hùng để con gái mình lên xe lăn, ông ta mệt mỏi lau mồ hôi trên trán mình.

Ngay lúc đó, một tiểu đạo sĩ đi ngang qua thấy những người xa lạ này thì lập tức đi tới hỏi thăm.

“Các ngài, xin hỏi có chuyện gì sao?”

Mộ Đạo Hùng mang theo một tia hy vọng hỏi: “Đạo trưởng, cho hỏi đạo trưởng Bất Thuyết có ở đây không?”

“Sư phụ có ở đây, có điều bây giờ đang luyện kiếm ở phía sau núi, xin hỏi các ngài có chuyện gì vậy?” Tiểu đạo sĩ nghi hoặc hỏi. Mặc dù mỗi ngày đều có người tìm sư phụ rất nhiều, nhưng người đến sớm như thế lại là lần đầu tiên, dù sao người tới nơi này đều biết rõ đạo quán mở cửa vào lúc nào.

Bình Luận (0)
Comment