Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1463 - Chương 1463 - Đạo Hữu Xin Đợi Một Chút

Chương 1463 - Đạo hữu xin đợi một chút
Chương 1463 - Đạo hữu xin đợi một chút

Chương 1463: Đạo hữu xin đợi một chút

Mà đạo trưởng Bất Thuyết cũng cứ lẩm bẩm trong lòng, kỳ lạ, vô cùng kì lạ. Căn bệnh này quả thực vô cùng kỳ quái, nhưng ông ta không thể bỏ cuộc được. Ông ta phải gỡ gạc lại chút danh dự trước mặt cậu thanh niên kia, để hắn ta chứng kiến y thuật của mình lợi hại như thế nào.

Đây không phải ăn miếng trả miếng, mà ông muốn cho đối phương biết rằng ông ta chính là đạo trưởng, ông ta hiểu biết rất sâu rộng. Có những thứ hắn ta sẽ không thể hiểu được đâu.

Nhưng mặc kệ ông ta suy nghĩ nát óc thì tạm thời cũng chưa thể nghĩ ra cách điều trị. Cuối cùng chỉ có thể tạm thời ngừng bắt mạch, trở về bàn làm việc.

Mộ Đạo Hùng định lên tiếng hỏi nhưng kìm lại được.

Đạo trưởng Bất Thuyết cầm cây bút lông viết vài chữ lên tờ giấy trắng, sau đó đưa cho người nhà của cô bé.

“Căn bệnh này rất kì lạ, tạm thời không có cách để chữa trị.”

Không thể chữa chính là không thể chữa, đạo trưởng Bất Thuyết cũng không miễn cưỡng nói sẽ có thể chữa khỏi.

Mộ Đạo Hùng nhìn thấy dòng chữ này thì thân thể hơi run lên, thất vọng thở dài một tiếng: “Đa tạ đạo trưởng, làm phiền ông rồi.”

“Con gái yêu của mẹ ơi.” Mẹ của Mộ Tuệ Mẫn thút thít không ngừng, trong lòng đau khổ không thôi.

Những tiểu đạo sĩ xung quanh cũng không ngờ tới loại bệnh này, gây khó xử cho sư phụ rồi.

Trong ấn tượng của bọn họ, trừ những bệnh nan y ra thì không một căn bệnh nào có thể gây khó dễ cho sư phụ được.

Mấy nhân viên cấp cao của Mộ tổng cũng thở dài, không ngờ căn bệnh này lại không có cách để chữa trị. Ngay đến vị thần y được đồn là vô cùng kỳ diệu như “Đạo trưởng Bất Thuyết” này cũng đành bó tay. Xem ra về sau tiểu thư cũng chỉ có thể... Haizz. Nhưng có thể người kia ở Thượng Hải có thể chữa được thì sao, đợi chút nữa sẽ nói với Mộ tổng vậy.

Lâm Phàm đứng đó quan sát một hồi, nhìn thấy đạo hữu cũng không còn cách nào thì trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ.

Đây lại là một cuộc giao lưu học thuật nữa rồi.

Xem ra cơ hội phô diễn tài năng của bản thân lại tới rồi đây.

Nhưng hắn cũng không thể ra đó tỏ vẻ ta đây biết chữa được. Mà hắn sẽ cùng với đạo hữu thảo luận một chút. Mấy kiểu giao lưu học thuật thế này là cách nhanh nhất để thu hẹp khoảng cách đó.

“Đạo hữu, xin đợi chút.” Lâm Phàm từ trong đám người bước ra.

Đạo trưởng Bất Thuyết nghe vậy trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành.

“Đạo hữu, theo tôi thấy thì bệnh này không phải là không có cách chữa trị. Ông nhìn sắc mặt của cô bé mà xem, mặc dù có vẻ hơi tái nhưng vẫn trắng nõn hồng hào, rõ ràng là thân thể không có bệnh tình gì cả. Mà vẻ ngây ngốc như này hẳn là nơi nào đó trong não bộ bị tổn thương mới dẫn tới tình trạng thế này...”

Lâm Phàm bắt đầu phân tích.

Mà đạo trưởng Bất Thuyết cũng đang im lặng lắng nghe, ông ta thấy chàng thanh niên này nói cũng có lý. Ông ta cũng đã nghĩ tới nhưng cũng không kỹ càng như vậy.

Giờ nghe thấy thế thì cũng đột nhiên hiểu ra vấn đề rồi. Nhưng chỉ như vậy thì vẫn vô ích, vẫn chưa nghĩ ra cách chữa trị.

Mộ Đạo Hùng nhìn chàng trai trẻ này không khỏi buồn rầu hỏi: “Anh là?”

Còn chưa đợi Lâm Phàm lên tiếng, người quản lý cấp cao kia đã nhìn chằm chằm Lâm Phàm một lúc lâu đột nhiên kêu lên: “Anh là Lâm đại sư ở Phố Vân Lý, Thượng Hải sao?”

“Ơ, anh biết tôi à?” Lâm Phàm không ngờ ở nơi xa xôi như vậy mà vẫn có người nhận ra mình.

“Nhận ra, sao lại không nhận ra được chứ. Tôi đã xem weibo của anh rồi.” Quản lý cấp cao kia vui mừng khôn xiết, sau đó cảm kích nói: “Mộ tổng, đây là Lâm đại sư. Là vị Thần y Lâm ở phố Vân Lý đó, y thuật cũng rất lợi hại. Vốn dĩ tôi định đợi xem nếu như ở đây không chữa được thì sẽ nói với ngài đi tới Thượng Hải, không ngờ rằng Lâm đại sư lại cũng đang ở đây.”

Mộ Đạo Hùng dù không biết Lâm Phàm là ai nhưng khi nghe thấy danh hiệu thần y này thì trong lòng không tránh khỏi nghi ngờ, tuổi còn trẻ như vậy mà đã được phong là thần y rồi sao?

Khó có thể tin được.

Ông ta cũng cảm thấy khá thất vọng về vị quản lý cấp cao này của công ty rồi đó. Vốn nghĩ sẽ lên tiếng khiển trách một chút nhưng đúng lúc này, đám vệ sĩ đi theo ông ta cũng ngạc nhiên hô lên.

“Mẹ nó, Lâm đại sư ở Thượng Hải. Mẹ ơi, gặp được người thật rồi này.”

“Mộ tổng, Lâm đại sư giỏi cực kì, y thuật cũng vô cùng lợi hại đó.”

“Đúng thế, phương thuốc trị chứng chán ăn là do Lâm đại sư hướng dẫn học trò nghiên cứu ra đó. Có Lâm đại sư ở đây thì bệnh tình của tiểu thư nhất định sẽ không thành vấn đề nữa rồi.”

Nghe thấy các nhân viên của mình lại khen ngợi chàng trai trước mặt này như vậy, Mộ Đạo Hùng không tránh khỏi có chút mơ hồ.

Lâm Phàm cũng không ngờ chỉ trong nháy mắt đã bị mọi người nhận ra, hắn ta cũng thấy có chút bất đắc dĩ.

Nổi tiếng quá cũng không tốt mà, haizz!!!

Bình Luận (0)
Comment