Chương 1464: Không tin cũng không được
Bất Thuyết đạo trưởng ở bên cạnh sững sờ, trên mặt hiện lên một chút vẻ đau buồn. Có vẻ như lần này ông ta lại bị đối phương đánh bại rồi.
Ông ta đang yên đang lành làm một vị cao nhân ở đạo quán này mười mấy năm rồi. Vốn dĩ đang rất vui vẻ hưởng thụ cuộc sống này, nhưng giờ đây ông lại chẳng thấy vui chút nào. Bất Thuyết đạo trưởng thấy dường như cuộc đời mình đang dần biến chuyển.
Lâm Phàm ngại ngùng xua tay với mọi người, sau đó nhìn sang Bất Thuyết đạo trưởng. Hắn thấy chuyện này cần phải thảo luận với Bất Thuyết đạo trưởng, không dễ dàng gì mới gặp được người có thể cùng mình giao lưu học thuật như này.
“Đạo hữu, nhìn xem này. Chỗ này mặc dù thoạt nhìn qua thì không có vấn đề gì, nhưng nếu quan sát cẩn thận có thể tìm được gốc rễ căn bệnh này đó.” Lâm Phàm lên tiếng, tay chỉ vào phần cổ của Mộ Tuệ Mẫn.
Mặc dù trong lòng Bất Thuyết đạo trưởng rất muốn chửi thề nhưng vẫn chăm chú nhìn vào chỗ Lâm Phàm chỉ. Ông ta dần hiểu ra rồi, không ngờ hắn cũng có thể phát hiện được ra chỗ không chú ý như vậy.
Đối với người trẻ tuổi này, ông cũng có chút bội phục rồi.
“Ông nhìn vào đây xem.” Lâm Phàm tiếp tục chỉ.
Bất Thuyết đạo trưởng cũng cẩn thận quan sát, từng chỗ một, đôi mày đang nhíu chặt cũng dần được thả lỏng. Ông ta ngày càng hiểu rõ hơn rồi.
Mọi người xung quanh cũng im lặng, không lên tiếng.
Nhất là người nhà của Mộ Tuệ Mẫn lúc này cũng cảm thấy vô cùng kích động. Bọn họ có cảm giác bệnh tình của con gái mình có thể sẽ có chuyển biến tốt hơn.
Hai người Lâm đại sư và Bất Thuyết đạo trưởng kết hợp với nhau cùng chữa bệnh thì còn bệnh gì mà bọn họ không chữa được chứ?
Bất Thuyết đạo trưởng nhấc bút lên, những gì muốn nói ông đều ghi hết ra giấy. Ông cuống quít viết ra những phân tích về triệu chứng của căn bệnh này.
Lâm Phàm nhìn nội dung trên tờ giấy thì cũng gật đầu: “Đúng vậy, đạo hữu phân tích rất đúng, chính xác là như vậy đó. Nhưng đây chỉ là một cái, còn cái khác nữa cơ. Nhưng không sao, chúng ta từ từ thảo luận thêm.”
Lúc này, hiện trường lập tức trở thành đại hội giao lưu của Lâm đại sư và Bất Thuyết đạo trưởng.
Mặc dù Bất Thuyết đạo trưởng không thể nói chuyện nhưng tốc độ viết cũng rất nhanh.
Nếu như có chuyên gia về y học ở đây hẳn là sẽ hoang mang lắm, vì ngay cả các chuyên gia cũng chưa chắc đã hiểu được nội dung trao đổi của hai người.
Thậm chí còn có thể không thể tin nổi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, mọi nghi ngờ trong lòng Bất Thuyết đạo trưởng đều đã có được đáp án. Trên mặt ông ấy hiện lên một nụ cười, cầm bút viết: “Cho tôi thời gian nửa tháng.”
Mộ Đạo Hùng nhìn thấy những chữ này, phấn khích đến mức không nói nên lời. Con gái của ông ta cuối cùng cũng có thể hồi phục rồi, không còn ngây ngốc, không còn phải ngồi xe lăn nữa rồi.
Cảm giác phấn khích trong lòng dường như muốn vỡ òa.
Tâm trạng Bất Thuyết đạo trưởng rất tốt, gật đầu với Lâm Phàm. Anh chàng này lý thuyết rất vững vàng, phân tích đến nơi đến chốn. Giúp ông nhanh chóng hiểu ra và tìm được phương pháp chữa trị.
Ván này coi như hòa đi.
Nhưng đột nhiên nụ cười trên mặt Bất Thuyết đạo trưởng vụt tắt, thay vào đó là bộ dạng như muốn đánh người.
“Không cần đến nửa tháng, đúng lúc tôi có một loại đan dược có thể chữa được bệnh này.” Lâm Phàm bình tĩnh cười nói. Nếu để cho đạo hữu đi nghiên cứu phương thuốc chữa bệnh thì làm gì còn thời gian để cùng hắn giao lưu học thuật nữa chứ.
Vẻ mặt Bất Thuyết đạo trưởng khó hiểu nhìn Lâm Phàm. Anh có thể chữa được bệnh này thì cần gì phải đến mức này chứ. Hóa ra nãy giờ hai chúng ta trao đổi chỉ là để anh bổ sung thêm kiến thức mới nữa thôi sao?
Lâm Phàm nhét viên đan dược vào miệng của Mộ Tuệ Mẫn, đồng thời ấn lên người cô bé vài cái. Sau đó thì nở nụ cười đứng sang một bên, bình tĩnh chờ đợi.
Đám người Mộ Đạo hùng căng thẳng nhìn chằm chằm lên người cô bé, không biết kết quả sẽ ra sao.
Còn đối với Bất Thuyết đạo trưởng, khi ông ta nhìn thấy Lâm Phàm lấy viên đan dược ra thì đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Vốn dĩ còn muốn dựa vào trận chiến này để giành chiến thắng, nhưng nhìn tình hình này chắc là chẳng còn cơ hội nữa rồi.
Luyện đan?
Không ngờ tên nhóc này còn biết cả luyện đan. Ông ta rất muốn hỏi xem hắn ta còn gì không biết nữa không.
Đột nhiên!
Bộ dạng ngây ngốc của Mộ Tuệ Mẫn dần dần thay đổi.
“Được rồi!” Lâm Phàm cười nói. Hắn biết vấn đề này đã được giải quyết rồi, viên đan dược đã phát huy tác dụng.
Bất Thuyết đạo trưởng sửng sốt khi chứng kiến được cảnh tượng này. Sao lại có phản ứng nhanh như thế được chứ?
Đối với ông ta thì chuyện này không thể nào xảy ra được.
Chỉ là hiện thực đã bày ra trước mắt, không tin cũng không được.
“Cha, mẹ...” Mộ Tuệ mẫn đã dần tỉnh táo lại, nhìn những người đứng xung quanh nhẹ nhàng lên tiếng.
“Con gái, cuối cùng con cũng khỏe lại rồi.” Mẹ Mộ Tuệ Mẫn vui mừng, những đau khổ của khoảng thời gian qua dường như đã biến mất hết thảy.
Mọi người xung quanh cũng rất ngạc nhiên.
“Lâm thần y quả thật quá lợi hại, y thuật của anh khiến người ta quá đỗi kinh ngạc.”
“Đúng vậy, sau khi chính mắt tôi nhìn thấy thì tôi mới dám tin, quá giỏi.”
“Vừa rồi anh có quay lại được không?”
“Quay được rồi, tôi quay từ khi bắt đầu luôn rồi. Nhưng không phải Lâm đại sư ở Thượng Hải à, sao lại chạy tới đây chứ?”
…