Chương 1465: Tôi đi đây
Mộ Đạo Hùng tiến lên nắm lấy tay Lâm Phàm, cảm kích nói: “Lâm đại sư, thật lòng vô cùng cảm ơn anh.”
Lâm Phàm cười nói: “Không cần cảm ơn. Đây cũng chỉ là nhân dịp tôi có thể cùng với đạo hữu thảo luận một chút về học thuật mà thôi. Đây quả thật là một căn bệnh hiếm gặp, nhưng giờ bệnh đã được chữa khỏi, không có chuyện gì nữa rồi.”
Bất Thuyết đạo trưởng có chút xấu hổ, lần này lại thua nữa rồi.
Ông ta thấy đây không phải là thảo luận học thuật, mà giống như thầy giáo đang giảng giải kiến thức cho học sinh thì đúng hơn. Cảm giác này khiến cho ông ta cũng cảm thấy bất lực không biết nên làm gì.
Sau khi hồi phục, Mộ Tuệ Mẫn vẫn còn hơi yếu. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Phàm cũng lộ ra một chút kích động: “Lâm đại sư, anh là Lâm đại sư...”
Nhìn thấy cô bé trước mặt có vẻ như rất hâm mộ mình, Lâm Phàm cũng bình tĩnh gật đầu một cái.
Mộ Tuệ Mẫn nói: “Lâm đại sư, em là fan hâm mộ của anh, em vẫn luôn theo dõi weibo của anh đó. Chuyện gì của anh em cũng đều biết hết.”
“Cũng không có gì đáng nhắc tới, thế nhưng cũng coi như anh với em có chút duyên phận đi.” Lâm Phàm cười nói.
Mộ Tuệ Mẫn gật đầu, vô cùng vui vẻ đáp lại: “Em tuy là fan của anh, nhưng khi mắc bệnh này không ngờ lại được Lâm đại sư chữa cho. Thật sự vui lắm luôn.”
Lâm Phàm: “Anh biết rồi. Em cũng đừng quá kích động, cơ thể em vẫn cần phải điều dưỡng cẩn thận đó.”
“Vâng, vâng ạ.” Mộ Tuệ Mẫn gật đầu, cô bé đã theo dõi Lâm đại sư từ lâu. Trong mắt cô bé, Lâm đại sư không giống những người hèn nhát đê tiện kia.
Dám nói, dám chửi, gặp chuyện bất bình thì cũng tỏ ra tức giận. Cô bé rất thích tính cách này của hắn.
Nhất là hiện giờ lại được thần tượng của mình chữa bệnh cho, khỏi phải nói cũng biết cô bé vui sướng đến mức nào. Thậm chí cô bé còn quyết định khi trở về nhất định sẽ phải khoe với đám bạn thân mới được.
Bạn bè cô bé đều biết cô bé sùng bái Lâm đại sư đến mức độ nào. Hơn nữa trong đó cũng có không ít người cũng thích Lâm đại sư. Nếu như bọn họ biết chắc chắn sẽ ghen tị đến chết.
“Lâm đại sư, xin hãy nhận món quà này.” Mộ Đạo Hùng dùng hai tay đưa tới một tấm thẻ. Ông ta không biết việc mình kiếm được nhiều tiền có tác dụng gì cho đến lúc này.
Thế nên động tác của ông cũng vô cùng trân trọng, không hề có ý coi thường một chút nào.
“Được, vậy tôi không khách khí nữa.” Lâm Phàm không từ chối, thản nhiên nhận lấy tấm thẻ, sau đó nói: “Bất Thuyết đạo trưởng cũng đã rất vất vả, nhất định không thể quên đâu đó.”
“Đó là chuyện đương nhiên rồi.” Mộ Đạo Hùng không chút do dự lấy ra một tấm thẻ khác.
Đối với Lâm Phàm, muốn trở thành bạn tốt thì bản thân không thể hưởng thụ một mình được. Cảm ơn hắn thì nhất định cũng phải cảm ơn bạn của hắn. Chắc hẳn hành động nhỏ này của hắn sẽ khiến cho đạo hữu cảm động lắm đây!
Bất Thuyết đạo trưởng: “…”
Một nhà Mộ Đạo Hùng rời đi, trong lòng tràn đầy sự biết ơn. Lâm Phàm ra tay chữa khỏi bệnh cho Mộ Tuệ Mẫn khiến cho tất cả mọi người ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Sự kinh ngạc đó dần biến chuyển thành sự thán phục.
Những người trước đó đã biết tới Lâm Phàm trong lòng đều không khỏi cảm thán, Lâm đại sư không hổ là Lâm đại sư. Một khi đã ra tay là gạo xay ra cám, giống hệt với những gì truyền thông đồn thổi.
Nhưng cũng phải nói rằng tiểu thư nhà bọn họ thật sự rất may mắn, bất ngờ gặp được Lâm đại sư ở đây. Bọn họ biết rằng bình thường Lâm đại sư sẽ không bao giờ chữa bệnh cho người khác. Hôm nay hắn đích thân ra tay cứu chữa, đúng là phải có duyên mới được như vậy.
Vài ngày sau.
Lâm Phàm ở lại đạo quán Võ Hương vài ngày, hắn thấy khoảng cách giữa hắn và đạo hữu dường như đã được kéo lại gần hơn rồi. Xem ra những ngày qua hắn trò chuyện với đạo hữu đã có tác dụng đáng kể.
Từ ngày chữa khỏi bệnh cho cô bé kia, Bất Thuyết đạo trưởng không chơi cờ, cũng không luyện đao, lại càng không chữa bệnh cho ai hết. Chỉ thỉnh thoảng xem bói cho khách đến thăm quan mà thôi.
Nhưng có một lần Lâm Phàm chỉ ra những chỗ Bất Thuyết đạo trưởng nói còn thiếu, sau đó thì không thấy Bất Thuyết đạo trưởng xem bói cho ai nữa.
Thay vào đó, ngày qua ngày ông chỉ ngồi thiền một chỗ từ sáng tới tối.
Còn Lâm Phàm muốn làm sâu sắc thêm tình bạn giữa mình và Bất Thuyết đạo trưởng nên cũng ngồi thiền cạnh ông luôn.
Hắn vốn đã có kiến thức võ hiệp, thấu hiểu về bộ môn ngồi thiền của Phật giáo, nên một khi đã ngồi là có thể ngồi cho tới khi biển cạn đá mòn.
Trong lòng Bất Thuyết đạo trưởng vốn đã không phục, tên này lại muốn đọ ngồi thiền với ông sao, thế thì để xem ai giỏi hơn ai. Nhưng kết quả lại một lần nữa khiến ông thất vọng, ông bỏ cuộc rồi.
Ông ta thấy chàng thanh niên này nhất định không phải người, có ai ngồi thiền như vậy không chứ?
Ngồi cả ngày không thèm nhúc nhích, dù sao thì ông ta cũng không chống đỡ nổi nữa rồi.
Ban đầu Lâm Phàm cũng muốn ở lại đạo quán Vũ Hương thêm một thời gian nữa, vì dù sao tình bạn mới được thiết lập này vẫn cần phải hâm nóng thêm nữa mới được.
Chỉ là đột nhiên hắn nhận được một cuộc gọi của Điền Thần Côn, ý tứ rất rõ ràng.Nếu như cậu còn không chịu về thì cửa hàng này sẽ bị đập nát mất.
Lâm Phàm nghĩ thấy cũng đúng, hắn cũng đã rời đi một khoảng thời gian rồi, nếu như không quay về e là sẽ không tốt lắm.
Một ngày nọ!
Tại cổng đạo quán Vũ Hương.
“Đạo hữu, tôi đi đây.” Lâm Phàm nói.