Chương 1467: Người anh em, cậu lại gặp rắc rối rồi
Không khí trên mạng đang sôi sục, dù sao thì chuyện này quả thật rất kì diệu.
Hơn nữa có không ít cư dân mạng nghi ngờ, không biết tại sao Lâm đại sư lại có mặt ở đạo quán Vũ Hương, từ Thượng Hải tới đó rất xa đó nha.
Bệnh viện nào đó.
Chuyên gia Mao vẫn đang nghiên cứu không biết Dương Hoan đã sử dụng loại đan dược gì, hơn nữa là do ai đưa cho?
Tất cả những điều này, hết thảy đều là mối nghi ngờ lớn nhất trong suy nghĩ của ông lúc này.
Mở điện thoại lên xem tin tức.
Đột nhiên khi đọc được tin tức, chuyên gia Mao sững sờ, ấn vào mở clip lên xem thì vô cùng ngạc nhiên.
Đan dược!
Lại là đan dược.
Sau đó ông nóng lòng rời khỏi văn phòng, giờ ông ta cần phải chứng minh một chuyện.
…
Dương Viễn chưa về quê đi học mà vẫn đang ở bệnh viện.
Cha của Dương Viễn đang thương lượng lại với người phụ trách của bệnh viện, hi vọng có thể để thằng bé ở lại viện thêm vài hôm để họ có thể theo dõi kĩ hơn.
Đồng thời Dương Hoan cũng được giữ lại viện để tiến hành kiểm tra và phân tích toàn diện. Đương nhiên bệnh viện cũng sẽ bồi thường cho nhà Dương Binh một khoản nhất định.
Vốn dĩ Dương Binh cũng không cần bất cứ khoản thù lao nào bởi trong quá trình chữa bệnh thì bệnh viện cũng đã giúp đỡ bọn họ rất nhiệt tình. Nhưng phía bệnh viện không đồng ý, dù thế nào cũng nhất định phải đền bù cho họ.
Lúc này, chuyên gia Mao đang vội vàng đi tới phòng bệnh, gặp các bác sĩ đi ngang qua cũng gật đầu chào hỏi bọn họ.
Chuyên gia Mao thực sự muốn biết rốt cuộc người thần bí đó có quan hệ gì với Lâm đại sư nổi tiếng trên mạng kia không, điều này hiện vẫn đang là một ẩn số. Vì vậy ông ta cần phải tới phòng bệnh ngay lập tức để hỏi cậu bé kia cho rõ ràng mới được.
Trong phòng bệnh.
Dương Viễn vẫn luôn ở bên cạnh em trai, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. Mặc dù có không ít cô chú bác sĩ vẫn luôn miệng hỏi cậu bé viên đan dược đó là ai cho, nhưng cậu nhóc vẫn ngậm chặt miệng không hé răng nửa lời.
“Bác sĩ.”
Bố Dương Viễn nhìn thấy bác sĩ tới lập tức cười tươi rói. Vị bác sĩ này đối tốt với gia đình anh ta vô cùng, nhưng cậu con trai của anh ta vẫn nhất quyết không hé răng nửa lời, dù muốn giúp các bác sĩ thế nào thì cũng không được.
Nhưng mà anh ta cũng biết là con trai mình đã đồng ý sẽ giúp người đó giữ bí mật chuyện này. Nếu nói ra thì quả thực là không tốt lắm, nên anh ta cũng không gặng hỏi nữa.
Chuyên gia Mao cười nói: “Tôi muốn hỏi bạn nhỏ Dương Viễn một chút.”
Dương Viễn đang ngồi cạnh em trai thắc mắc nhìn bác sĩ, sau đó kiên quyết nói: “Dù thế nào thì cháu cũng không nói đâu.”
Chuyên gia Mao cười lớn, chuyện gì thì cũng sẽ có cách giải quyết thôi.
“Ông qua đây không phải để hỏi cháu chuyện đó đâu, mà chỉ muốn nói cho cháu là ông đã biết ai là người cho cháu viên thuốc kia rồi.” Chuyên gia Mao cười nói.
Dương Viễn nghi ngờ nhìn ông bác sĩ, trên mặt tràn đầy vẻ thắc mắc.
Chuyên gia Mao cười: “Cậu nhóc này còn muốn giữ bí mật với ông nữa sao, người đó họ Lâm, cháu vẫn gọi là chú Lâm, có đúng không nào?”
Dương Viễn nghe thấy cái tên này thì ngạc nhiên đến mức mồm miệng há hốc. Cậu bé không ngờ bác sĩ lại biết được chuyện này, mặc dù cậu cũng không rõ chú kia tên là gì nhưng chính xác là họ Lâm rồi. Cậu bé đã nghĩ rồi, lớn lên nhất định sẽ báo đáp chú Lâm.
Chuyên gia Mao thấy trẻ con vẫn chỉ là trẻ con mà thôi, những suy nghĩ của cậu bé làm sao có thể che giấu được trước mắt ông cơ chứ.
Nhìn bộ dạng này của cậu nhóc thì chuyên gia Mao thấy mình đã nắm chắc tám chín phần rồi.
Lúc này, chuyên gia Mao kích động lập tức bắt lấy tay Dương Viễn, rồi lấy điện thoại ra cho cậu bé nhìn: “Cháu nhìn xem đây có phải người đó không?”
Dương Viễn nhìn thấy người đang ở trên màn hình điện thoại kia thì vô thức bật thốt lên: “Chú Lâm...”
Nhưng khi cậu bé phát hiện ra mình vừa lỡ lời nói ra hai chữ này thì vội vàng lấy tay che miệng lại, hình như cậu lại mắc bẫy rồi.
Chuyên gia Mao mỉm cười, gừng này già nhưng vẫn cay lắm đấy nhé.
Chuyên gia Mao không nghĩ tới người bí ẩn kia lại là Lâm đại sư ở Thượng Hải, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại thì người có năng lực siêu phàm như vậy thì quả thật chỉ có duy nhất hắn mà thôi.
Nhưng ông nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được vì sao chỉ một viên đan dược đó mà đã có thể chữa khỏi được căn bệnh máu trắng này, thật sự là không thể tin nổi.
…
Sau khi Lâm Phàm rời khỏi đạo quán Vũ Hương thì lập tức lên đường xuất phát trở về.
“Haizz, cảm giác cứ có chuyện gì đó ý nhỉ.” Lâm Phàm không hiểu sao cứ thấy bồn chồn trong lòng, cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy. Loại cảm giác huyền ảo này khiến cho đầu óc cũng bị lú lẫn theo.
Chắn hắn bị ảo giác rồi.
Ngày hôm sau!
Thượng Hải đã gần ngay trước mắt rồi.
Lái xe tới tận nửa đêm, nghỉ ngơi trên xe một lúc lại thức dậy tiếp tục lái xe. Đi xa lâu như vậy hắn cũng thấy có chút nhớ Thượng Hải rồi đó.
Hiện tại hắn đã hoàn thành được ba nhiệm vụ, còn bảy nhiệm vụ nữa. Nhưng cũng không cần vội, để từ từ rồi làm tiếp.
Tinh tinh.
Lâm Phàm nhìn thấy số điện thoại người gọi tới thì cười phá lên, xem ra ông anh trai này cũng quan tâm mình lắm đây. Gọi điện thoại chắc để hỏi xem bao giờ về tới nơi đây mà.
Nghĩ vậy bèn nhấc máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng của Vương Minh Dương, hơn nữa vừa mở miệng câu đầu tiên đã khiến cho Lâm Phàm hoang mang.
“Người anh em, cậu lại gặp rắc rối rồi.” Vương Minh Dương nói.