Chương 1468: Số phận sắp đặt
Lâm Phàm có chút không hiểu nên hỏi lại: “Sao vậy? Sao tôi lại có rắc rối gì nữa?”
Lâm Phàm hoang mang, hình như mình không làm gì cả mà?
Mà thời gian vừa rồi hắn ở bên ngoài cũng có gây thù chuốc oán với ai đâu, Vương Minh Dương chắc không phải đang trêu hắn đấy chứ.
“Mẹ nó chứ, đại ca ơi, cậu cũng ghê gớm thật. Thật sự lần này cậu chơi lớn quá rồi đấy, cậu đọc tin tức hôm nay chưa?” Vương Minh Dương hỏi.
“Tin tức? Tin tức gì thế, tôi chưa xem. Tin tức thì có liên quan gì đến tôi.” Lâm Phàm đầu óc lú lẫn, không biết tin tức lần này có liên quan gì với hắn chứ.
Mặc dù hắn là “Hoàng Tử Trang Bìa” nhưng gần đầy hắn rất yên ổn không có làm chuyện gì hết, sao tin tức hôm nay lại có liên quan tới hắn vậy?
“Giờ cậu đang lái xe đúng không? Tôi bảo này, tốt nhất giờ cậu nên xem qua đi, đến lúc về cũng có biện pháp để đối phó.” Vương Minh Dương phục sát đất cậu em này của mình rồi.
Giỏi thật, một bước lên tiên luôn.
“Được, được rồi, tôi cúp máy trước đây. Lên mạng xem thế nào đã.” Lâm Phàm bị những lời của Vương Minh Dương nói làm cho hoang mang, hắn bỗng dưng có dự cảm không lành.
Cúp máy xong Lâm Phàm bèn lái xe đến trạm dừng nghỉ lại, sau khi dừng xe lập tức lấy điện thoại ra xem, khi vừa nhìn thấy tin tức hiện lên trên màn hình hắn dường như không tin nổi vào mắt mình.
Cmn, lại có chuyện gì thế này?
“Chỉ một viên thuốc mà đã cứu được tiểu thư nhà tài phiệt.”
“Người bí ẩn chữa bệnh máu trắng đã lộ diện.”
“Tin tức nội bộ của bệnh viện, Lâm đại sư chính là người sở hữu đan dược.”
…
Nhìn những dòng tiêu đề đập vào mắt khiến Lâm Phàm sững sờ, nghĩ mãi không hiểu vì sao những chuyện này lại bị lộ ra.
Cư dân mạng cũng coi như được thông não.
“Từ khi vụ ở đạo quán Vũ Hương nổ ra là tôi đã đoán được rồi.”
“Tôi cũng thế, tiên đan chữa bệnh máu trắng, viên thuốc thần kỳ ở đạo quán Võ Hương. Mọi người nghĩ mà xem, đây đều là tiên đan chữa được bách bệnh, ngoài Lâm đại sư ra thì còn ai có thể sở hữu nó được chứ.”
“Sắp tới e là Lâm đại sư tiêu đời rồi, người mắc bệnh máu trắng nhiều như vậy, chắc Lâm đại sư sẽ bận rộn lắm đây.”
“Mà quái lại thật, sau chuyện này lại rò rỉ ra được?”
“Ông nghĩ mọi người đều bị ngu sao, những chuyện như vầy thực ra chỉ cần đoán cũng lờ mờ biết được là ai rồi. Theo tôi biết thì giờ đang có nhiều người chạy tới Thượng Hải lắm đấy.”
“Tui là dân Thượng Hải đây, giờ tui đang ở phố Vân Lý nè. Giờ ở đây tạm thời vẫn đang khá yên ắng, nhưng tôi thấy đại quân giờ đã đang trên đường hành quân đến rồi, mà Lâm đại sư vẫn chưa trở về nữa. Đến lúc hắn về tới nơi sợ là sẽ có bạo loạn mất thôi.”
Lâm Phàm đọc được những bình luận này thì trong phút chốc không biết nên làm gì.
Hắn thấy hình như mình lại vừa gây ra chuyện lớn rồi.
…
Mẹ kiếp! Lại gây ra chuyện lớn rồi.
Hắn không ngờ mọi chuyện sẽ diễn biến tới mức này. Hắn cho Dương Viễn viên thuốc chủ yếu là vì đồng cảm với tình cảnh của cậu bé, đồng thời cũng vì hắn cảm thấy cậu bé và mình có duyên phận thôi mà.
Dù sao đi một quãng đường xa như vậy, nơi dừng chân nghỉ ngơi cũng vừa khéo chọn chỗ đó, mà em trai của Dương Viễn lại đang mắc bệnh nữa. Nói đây là duyên phận thì không hề sai.
Nhưng cmn, hiện giờ lại là một vấn đề khác.
Toàn quốc có bao nhiêu bệnh nhân máu trắng?
Hắn không biết, mà cũng không muốn biết. Nhưng tin tức lần này nổ ra thì không biết sẽ có bao nhiêu người chạy tới tận cửa xin hắn chữa bệnh đây nữa, điều này quả thật có chút khó nói nên lời.
Dù cho hắn có giỏi thế nào thì nhất định cũng sẽ bận đến vắt chân lên cổ mất thôi.
Luyện đan thế nhưng lại cần phải có kỹ thuật, cũng không thể sản xuất số lượng lớn được.
Phải nghĩ cách giải quyết chuyện này mới được, nếu không thì to chuyện.
Lâm Phàm cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức lái xe lên đường về Thượng Hải rồi tính tiếp.
…
Lái xe một mạch tới ba giờ chiều.
Phố Vân Lý.
Lâm Phàm về tới cửa hàng đã nhìn thấy các chủ tiệm cũng đang túm tụm một chỗ.
Ông Lương: “Ông chủ nhỏ, chuyện này là thật à?”
Lâm Phàm bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy.”
Ông Lương há hốc mồm ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm, không thể tin nổi ông chủ nhỏ nhà mình lại lợi hại như vậy.
“Vậy giờ anh định xử lý thế nào? Tôi thấy trên mạng nói có rất nhiều người đang chạy tới phố Vân Lý để tìm anh đấy. Cho dù anh có muốn trốn thì cũng không trốn nổi cả đời đâu.” Lão Lương nói.
"Trốn cái gì mà trốn, cũng chả phải tôi làm chuyện phạm pháp gì. Không sao đâu, chuyện này tôi lo được.” Lâm Phàm đáp lại. Chuyện này mặc dù có một chút sai sót nhỏ nhưng cũng không gây ra hậu quả gì lớn. Nếu đã vậy thì sao hắn phải đi trốn chứ, hoàn toàn không cần trốn.
Cái này, cmn chứ, đúng là số phận đã sắp đặt hết rồi.
Giúp cô bé đó khôi phục lại vẻ ngoài, sợ sẽ phát sinh nhiều chuyện rắc rối nên mới muốn ra ngoài dạo chơi một chút, ai ngờ lại chơi đến mức gây ra chuyện lớn luôn.
Hơn nữa hắn còn làm cho mọi chuyện nghiêm trọng hơn bình thường nữa chứ.
E là chuyện này sẽ khó giải quyết đây.