Chương 1469: Việc này có chút phứt tạp
Điền Thần Côn đang đứng đợi ngoài cửa tiệm, vừa nhìn thấy Lâm Phàm đã vội vã chạy tới, gấp gáp nói: “Tên nhóc này rốt cuộc cũng chịu trở về rồi sao. Cậu còn không về thì chuyện này lại càng khó giải quyết hơn đấy.”
Lâm Phàm bất lực: “Ông lại có chuyện gì nữa vậy?”
Điền Thần Côn: “Mấy người kinh doanh dược phẩm đó không chịu đi, một mực muốn đợi cậu về. Ngày nào họ cũng tới, tôi phiền muốn chết t luôn rồi đấy.”
Lâm Phàm phì cười: “Tưởng gì chứ chuyện này đơn giản. Ông đọc được tin tức trên mạng chưa? Chuyện lớn hơn còn ở đằng sau kìa, còn phiền phức hơn nữa cơ.”
“Hả?” Điền Thần Côn bỗng dưng cảm thấy cường độ công việc ngày càng tăng, áp lực ngày càng nhiều hơn.
Tiến vào trong tiệm.
Triệu Chung Dương cùng với Ngô U Lan lập tức vây quanh Lâm Phàm, dù sao cũng không gặp hắn một thời gian dài rồi, hai người họ cũng nhớ Lâm Phàm lắm đấy.
“Anh Lâm, tình hình trên mạng giờ nên giải quyết thế nào?” Triệu Chung Dương hỏi.
Nếu là người bình thường làm ra chuyện được truyền thông chú ý như vậy, nhất định sẽ cười cười cho qua chuyện mà thôi. Nhưng chuyện lần này bọn họ thật sự không cười nổi.
Chuyện này quá nghiêm trọng, người bình thường sẽ không thể chịu nổi áp lực quá lớn này.
Lâm Phàm thở dài, mặc dù hắn cũng ngại phiền phức, nhưng thôi cũng đành vậy: “Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết. Nhưng mọi người đừng lo, dù thế nào cũng sẽ có cách. Hiện giờ thông tin tôi trở lại Thượng Hải e là đã bị lộ ra rồi, giờ vẫn chưa có chuyện gì. Nhưng sợ là ngày mai sẽ bùng nổ mất, chuyện này trước tiên cứ để tôi về suy nghĩ thật kỹ đã.”
“Đành vậy thôi.” Triệu Chung Dương nói.
Ngô U Lan lo lắng hỏi: “Anh Lâm, hay là anh tránh mặt đi?”
Cô thấy đây có lẽ là cách tốt nhất rồi. Ra ngoài tránh mặt một thời gian đợi mọi chuyện lắng lại rồi trở về.
Lâm Phàm: “Không cần. Chuyện này nếu như tôi đi còn tránh mặt e là sẽ không tốt. Ngày mai cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, binh đến thì tướng chặn. Dù sao cũng không phải chuyện gì xấu, không cần phải sợ.”
Ngồi lại tiệm một lúc, Lâm Phàm liền rời đi.
Trước khi nghĩ ra biện pháp thì trước tiên cứ tạm thời rời đi là tốt nhất.
Lâm Phàm đỗ xe dừng lại ở vệ đường, sau đó gọi điện thoại cho Triệu Minh Thanh.
“Lão sư.” Cuộc gọi được kết nối.
“Minh Thanh, chuyện hôm nay ông đã biết chưa?” Lâm Phàm hỏi.
Triệu Minh Thanh ở đầu dây bên kia cũng sửng sốt, không ngờ lão sư lại một lần nữa xử lý được ca khó như vậy, quả thật khiến cho người khác cũng cảm thấy thật khó tin.
“Lão sư, học trò biết rồi.” Triệu Minh Thanh nói.
Nhiều người thì mới có thể nghĩ ra được cách giải quyết tốt nhất. Nếu chỉ có một mình hắn thì không biết sẽ phải nghĩ đến bao giờ nữa.
“Minh Thanh, ông nói xem chuyện này nên xử lý thế nào. Chuyện ngày mai không cần đoán cũng biết, các phóng viên chắc chắn sẽ tới, hơn nữa có lẽ sẽ còn có thêm không ít bệnh nhân nữa. Ông nói xem, chuyện này không dễ xử lí chút nào.” Lâm Phàm nói.
Triệu Minh Thanh im lặng một lát nói: “Lão sư, chúng ta dùng đan dược để chữa bệnh, thậm chí còn phải do chính tay lão sư tự mình thực hiện mới được. Trên toàn quốc có không ít người mắc bệnh máu trắng, muốn xử lý hết trong một lần quả thật sẽ không dễ dàng chút nào.”
“Nhưng mà lão sư, chúng ta có thể nghiên cứu ra một phương thuốc chữa bệnh máu trắng giống như lần trước được không?” Triệu Minh Thanh hỏi.
Lâm Phàm lắc đầu: “Việc này không khả thi lắm, nếu dựa vào thuốc thì không quá chắc là sẽ chữa khỏi bệnh.”
Trong lòng hắn đã có tính toán, trong viên đan dược này có những gì chẳng lẽ hắn lại không biết sao?
Đầu tiên đây là do năng lực thần bí hỗ trợ của Bách khoa toàn thư, không thể quy đổi thành thứ khác được. Kỹ thuật luyện đan lại càng không thể thay thế bằng máy móc được.
Huống hồ, nếu không có năng lực thần bí của Bách khoa toàn thư hỗ trợ thì sẽ không thể có tác dụng mạnh mẽ như vậy được.
Theo những kiến thức đan dược được giới thiệu, luyện đan cần năng lực thần bí này phối hợp với nhau. Mà trên Trái đất này thì lấy đâu ra năng lực thần bí tương tự như vậy? Không phải chỉ có độc nhất một mình hắn có hay sao?
“Nếu như cách đó không được thì học trò thật sự không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn được nữa.” Triệu Minh Thanh nói.
Nếu như muốn sử dụng đan dược để chữa khỏi bệnh cho tất cả các bệnh nhân máu trắng thì khả năng xảy ra điều này gần như bằng không, sẽ mệt chết mất.
“Thôi vậy. Mai ông đến phố Vân Lý đi, sau đó tôi với ông sẽ cùng nghiên cứu phương thuốc, xem có thể hay không. Cho dù không thể chữa khỏi bệnh trong một lần cũng không sao, chỉ cần có thể từ từ hồi phục là được rồi.”
Mặc dù hắn miệng thì nói không sợ, nhưng trong lòng quả thật cũng có chút không chắc chắn.
Vậy là lại phải mắc công nghiên cứu phương thuốc chữa bệnh nữa rồi.
Thật sự muốn chửi thề mà.
Sao hắn lại không thể bấm tay tính toán ra được bản thân sẽ có ngày gặp phải chuyện này cơ chứ.
“Được. Mai học trò sẽ đến đúng giờ.”