Chương 1470: Chật kín người
Triệu Minh Thanh có lòng tin vô cùng lớn, nếu như chỉ có một mình ông ta thì ông ta không dám chắc chắn. Nhưng nếu có thể nghiên cứu cùng với lão sư thì ông ta tràn đầy sự tự tin rằng họ có thể làm được.
Lão sư lợi hại như vậy chẳng lẽ lại không nghiên cứu chế tạo ra được phương thuốc mới sao?
Nhưng ông ta nào biết, giờ đây lão sư của ông đang khóc không thành tiếng cơ chứ.
Tin tức trên mạng giờ đây đã chạm đến giới hạn, có không ít cư dân mạng đều đang bàn tán về chuyện này.
Hơn nữa còn có rất nhiều các giáo sư y học cũng đang thảo luận, họ có chút hoài nghi về chân tướng vụ việc này.
Thế nhưng chuyên gia Mao là người có uy tín trong lĩnh vực này, mà đứa trẻ đó lại là bệnh nhân của ông ấy. Các báo cáo xét nghiệm và bệnh án đều có ở đó nên chuyện này cũng không thể là giả được.
Nếu chuyện này thật sự là giả, há chẳng phải ông ấy đang đùa giỡn với danh tiếng của chính mình sao?
Buổi tối.
Lâm Phàm cô đơn nằm trên sofa, đau đầu nghĩ xem nên giải quyết chuyện này thế nào.
Chẳng lẽ lại nói là thật ra là hắn không biết chữa bệnh này, viên đan dược đó là do hắn cướp của người khác mà ra. Mà không nói đến việc người ta có tin viên đan dược đó là do hắn cướp được hay không, quan trọng là mọi người tung hô hắn như thần như thánh, mà giờ hắn lại nói là mình không biết chữa bệnh sao?
Những lời này mà thốt ra, người khác không cảm thấy mất mặt chứ hắn thì có nha.
Tinh tinh!
Là cha Lâm Phàm gọi điện thoại đến. Vừa nhấc máy, bên kia đầu dây lập tức vang lên: “Con trai, con thật tuyệt vời, cha rất tự hào về con đó nha.”
Lâm Phàm lấy tay đỡ trán: “Cha, cha đừng nói như vậy. Cha tự hào như vậy con sẽ gặp xui xẻo đó.”
“Xui xẻo cái gì chứ, càng có năng lực thì trách nhiệm càng lớn. Con cứ cố gắng làm việc, mặc dù cha cũng không biết y thuật của con giỏi đến mức nào, nhưng cha rất tự hào về con.” Ông Lâm nói.
Lâm Phàm: “Cha, càng có năng lực trách nhiệm càng lớn cái gì chứ. Con mà có ý nghĩ đó thì con còn ở lại trái đất này làm gì nữa.”
“Thôi, thôi được rồi, tôi mới khen có hai câu mà anh đã vênh mặt lên rồi. Cha với mẹ con ờ nhà đều biết chuyện rồi, con nghĩ sao, có muốn quảng bá việc này hơn nữa không? Chú Lý cũng vừa hỏi cha đấy, nếu việc này được lan truyền rộng rãi thì cũng coi như con chữa bệnh tạo phúc cho người ta.” Ông Lâm nói.
Ngay cả bản thân Lâm Phàm còn thấy hoang mang thì hắn biết nói thế nào cho người khác hiểu được đây.
“Cha, phiền phức chính là ở chỗ đó đấy. Bệnh máu trắng này sao có thể chữa khỏi dễ dàng như thế được. Con cũng tốn bao công sức mới luyện chế được có một viên đan dược đó. Mà toàn quốc có nhiều bệnh nhân như vậy, dù cho con có làm ngày làm đêm, làm đến chết cũng không xong nổi đâu.” Lâm Phàm nói.
Ông Lâm nghe vậy thì trong lòng có chút lo lắng: “Hay là con tạm thời lánh mặt về nhà một thời gian đi, khoan hãy về Thượng Hải vội. Không phải có rất nhiều người cũng mai danh ẩn tích đó sao, cứ ở ẩn vài ba năm thì đến lúc đó chắc sẽ không có ai nhớ đến con nữa đâu.”
“Cha, cha để con suy nghĩ kĩ càng chút. Con cúp máy trước đây, cha với mẹ nghỉ ngơi sớm đi nhé.” Giờ Lâm Phàm không muốn nói gì thêm với ông cha già nhà mình nữa.
Nghe mẹ nói, hồi trẻ cha già của mình cũng lươn khươn lắm, lời nói không đáng tin chút nào. Nếu như không sinh hắn ra thì chắc giờ này ông vẫn là người coi tiền như rác ấy.
Nếu vẫn như vậy thì giờ này bọn họ làm gì có nhà cao cửa rộng để ở như này chứ, chắc vẫn chỉ sống ở túp lều tranh thôi.
Bỗng dưng Lâm Phàm cảm thấy biết ơn mẹ vô cùng. Nếu không có mẹ thì hắn chưa chắc đã có tiền đi học đâu.
Nhà ở Trung Châu.
Bà Lâm đang dọn dẹp nhà cửa, hỏi chồng mình: “Thằng bé nói sao?”
Ông Lâm: “Tên nhóc thối bảo để cho nó suy nghĩ đã, bảo chúng ta đi ngủ sớm.”
“Haizz...” Bà Lâm thở dài, con trai có năng lực thì đương nhiên bà rất vui. Nhưng càng có năng lực thì phiền muộn sẽ càng nhiều.
…
Lâm Phàm thấy những chuyện vừa qua đã không giống với những gì hắn nghĩ nữa rồi.
Rốt cuộc nên làm thế nào đây.
Vắt óc suy nghĩ, đêm nay hắn không nghĩ ra cách giải quyết thì không thể ngủ được.
Ngày hôm sau!
Mới 6, 7 giờ sáng.
Khung cảnh phố Vân Lý bỗng nhộn nhịp khác hẳn bình thường.
Không đếm được có bao nhiêu phóng viên đã thức xuyên đêm chạy tới đây. Họ đến để mong được phỏng vấn Lâm đại sư.
Thậm chí còn có không ít người dân cũng đã đến đây từ sớm, dường như không còn đủ chỗ để một người có thể đứng bằng cả hai chân nữa rồi.
Chuyện lớn rồi đây.
Không ít các bác sĩ, chuyên gia trên toàn quốc cũng đã đến, họ muốn tận mắt xác thực chuyện này.
Bọn họ cũng biết Lâm đại sư, người này tinh thông cả Trung y lẫn Tây y. Giờ một lần nữa hắn lại trở thành trung tâm chú ý của cả nước nhờ vào việc chỉ cần dùng một viên đan dược đã có thể chữa khỏi được bệnh máu trắng.
Nhất là khi tác dụng của viên đan dược này giống như trong truyện cổ tích vậy, nên cũng đã gây ra không ít bàn tán về tính xác thực của chuyện này.