Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1471 - Chương 1471 - Lâm Đại Sư, Xin Cứu Mạng

Chương 1471 - Lâm đại sư, xin cứu mạng
Chương 1471 - Lâm đại sư, xin cứu mạng

Chương 1471: Lâm đại sư, xin cứu mạng

Một vài chủ cửa hàng trên phố Vân Lý đến nơi nhìn thấy khung cảnh này thì ngạc nhiên không thốt nên lời. Sau đó họ liền lấy điện thoại ra vội vã chụp lại hiện trường, gửi vào nhóm chat.

Phố Vân Lý chúng ta chật kín người rồi. @Ông chủ nhỏ, cậu chú ý nha.

Mọi người trong nhóm đều thấy hoang mang.

Lão Lương: “...”

Lão Trương: “Thật không thể tin nổi.”

Chị Hồng: “Chắc đợt này ông chủ nhỏ sẽ bận rộn lắm đây...”

Triệu Minh Thanh 5 giờ rưỡi đã ngủ dậy, ăn sáng rồi vận động nhẹ nhàng một chút, vội vàng lái xe tới đây. Nhưng khi vừa đến nơi thì cũng đơ người.

Nhiều người đến đây quá, trong lòng ông bỗng dâng lên cảm giác lo lắng. Nếu lão sư không có lời giải thích thoả đáng, chỉ sợ là sẽ không dễ dàng giải quyết được chuyện này rồi.

“Viện trưởng Triệu.”

Đột nhiên có người nhận ra Triệu Minh Thanh, hô lên một tiếng.

“Ông ấy là ai vậy?”

“Là học trò của Lâm đại sư.”

“Ôi đệt, thật sao??? Lớn tuổi như vậy rồi còn là học trò sao?”

“Ông thì hiểu cái gì. Y thuật Lâm đại sư lợi hại lắm đấy, ở bên ngoài Triệu Minh Thanh một mực tự xưng là học trò của Lâm đại sư đó. Nghe nói ông ấy đi theo Lâm đại sư một thời gian y thuật cũng trở nên giỏi hơn rất nhiều đó.”

Nháy mắt, các phóng viên đã bao vây quanh Triệu Minh Thanh .

Một số người nhà bệnh nhân đã tới đây từ sớm, khi biết Triệu Minh Thanh là học trò của Lâm đại sư cũng vây vào một bên. Bọn họ muốn tới đây để lấy thuốc cho người nhà.

Phóng viên: “Chào viện trưởng Triệu, xin hỏi ngài có suy nghĩ gì về viên đan dược chữa bệnh máu trắng này không?”

Triệu Minh Thanh vốn không nghĩ tới bọn họ sẽ nhận ra mình. Mà với tình hình này muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.

“Vấn đề này thì phải đợi lão sư của tôi tới đã, ngài ấy sẽ giải đáp cho mọi người.” Mặc dù Triệu Minh Thanh tuổi đã cao, nhưng đầu óc thì vẫn nhanh nhạy không kém gì lớp trẻ cả.

Giờ ông cũng không rõ lão sư sẽ giải quyết thế nào, nên để tránh nói gì đó sai sót thì đương nhiên sẽ coi như ông không biết gì hết.

Phóng viên đương nhiên sẽ không chịu bỏ cuộc rồi: “Viện trưởng Triệu, ông là đồ đệ duy nhất được Lâm đại sư công nhận. Vậy xin hỏi anh ấy có nói gì với ông không?”

Triệu Minh Thanh trôi chảy đáp lại: “Các đồng chí phóng viên, thật sự rất xin lỗi. Tình hình cụ thể tôi cũng không biết thế nào, chỉ là tôi nhận được tin nhắn của Lâm đại sư bảo tôi tới đây. Thế nên bất kể chuyện gì cũng phải đợi Lâm đại sư tới mới biết được chuyện gì đã xảy ra.”

Phóng viên hỏi tiếp: “Viện trưởng Triệu, vậy xin hỏi phương thuốc chữa bệnh kén ăn lúc trước là do ngài cùng với Lâm đại sư cùng nghiên cứu chế tạo ra, giờ bệnh máu trắng cũng đã bị lão sư của ngài áp chế được. Vậy hai người có định sản xuất hàng loạt loại thuốc đó không?”

Triệu Minh Thanh lắc đầu, tốt nhất là họ hỏi gì cũng trả lời không biết.

“Vô cùng xin lỗi các đồng chí phóng viên, ông già này thật sự không biết cái gì hết đó. Giờ chỉ đành đợi lão sư của tôi đến mới có thể giải đáp cho mọi người thôi. Phiền mọi người kiên nhẫn đợi thêm chút nữa.”

Lúc này, đột nhiên một vài người nhà bệnh nhân lớn tiếng ồ lên.

“Cầu xin Lâm đại sư cứu lấy người thân của tôi.”

“Lâm đại sư... Lâm đại sư...”

Tiếng hô hoán ngập trời, to đến mức toàn bộ phố Vân Lý đều có thể nghe thấy được. Thậm chí những người ở cách xa đó cũng có thể nghe thấy được.

Có người sửng sốt không biết chuyện gì đang xảy ra.

Còn những người ở hiện trường lúc đó cũng sửng sốt bởi cảnh tượng trước mắt.

Nhiều người thật đấy.

Lúc này, Lâm Phàm vừa đỗ xe ở phía ngoài phố Vân Lý.

Từ xa hắn đã nghe được từng tràng âm thanh ồn ào kia, toàn thân đột nhiên rơi vào trạng thái mông lung không biết kiểu gì.

Hôm nay muốn giải quyết chuyện này e là không dễ dàng gì rồi đây.

Thực ra tình hình ở phố Vân Lý lúc này cũng nằm trong dự đoán của Lâm Phàm.

Cả đêm vắt óc suy nghĩ, hắn cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Cha nói đúng, người càng có năng lực thì trách nhiệm càng lớn. Bản thân hắn có được năng lực này vậy thì phải cố gắng tận dụng nó, nỗ lực hết mình khiến cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn.

Huống hồ ý nguyện lớn nhất cuộc đời của học trò hắn lại chính là đưa Trung Y tiến vào vũ đài quốc tế.

Thân là lão sư nên đương nhiên hắn phải giúp học trò của mình hoàn thành được ước mơ đó rồi.

Lâm Phàm không trốn tránh nữa, quang minh chính đại bước xuống khỏi xe.

“Ơ! Lâm đại sư tới rồi.”

“Lâm đại sư, tôi ở đây.”

“Lâm đại sư, xin cứu mạng...”

Khi Lâm Phàm tới nơi, toàn hiện trường trở nên náo loạn. Các phóng viên lập tức tiến tới bao vây lấy hắn, còn những người bên ngoài cũng đang cố hết sức chen vào, vươn tay muốn được chạm vào người Lâm Phàm.

“Được rồi, mọi người đừng làm loạn nữa, mọi người đứng im tại chỗ đi.” Lâm Phàm lớn tiếng nói, to đến mức ngay lập tức át đi hết mấy âm thanh ồn ào kia.

Bình Luận (0)
Comment