Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1472 - Chương 1472 - Chỉ Còn Mười Viên Đan Dược Cuối Cùng

Chương 1472 - Chỉ còn mười viên đan dược cuối cùng
Chương 1472 - Chỉ còn mười viên đan dược cuối cùng

Chương 1472: Chỉ còn mười viên đan dược cuối cùng

Nếu chuyện đã trở nên lớn đến mức này thì tránh né cũng không phải lựa chọn tốt. Vả lại ở đây có nhiều người như vậy, nếu cứ tiếp tục đẩy tới đẩy lui khả năng cao sẽ xảy ra thảm họa giẫm đạp mất, đến lúc đó e là mọi chuyện sẽ còn trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.

Người dân đang ở đó nghe thấy vậy thì cũng đã trở nên có nề nếp, trật tự hơn. Tất cả đều đứng yên tại chỗ của mình.

“Xin nhường bước một chút.” Lâm Phàm nói.

Đứng chỗ này nói có vẻ hơi khó khăn.

Người dân đã đứng chật kín cả phố Vân Lý.

Khi vừa bước tới cửa tiệm, Lâm Phàm gật đầu với Triệu Minh Thanh. Lại nhìn tình hình trước mắt, sau đó thì nhảy lên, tay bám vào bảng hiệu lấy đà nhảy lên nóc nhà.

Hắn thở nhẹ một hơi, như này có vẻ dễ phát biểu hơn rồi.

“Ok, tôi biết mục đích mọi người đến đây. Không sai, tôi vẫn nên nói thật với mọi người vậy, tôi chính là người đã chữa khỏi căn bệnh máu trắng.” Lâm Phàm mở lời.

Những lời này vừa nói ra, toàn bộ người dân đang đứng ở đó đều cảm thấy vô cùng phấn chấn. Nhất là những người nhà có người mắc bệnh, ai nấy đều kích động sắp khóc tới nơi.

Bọn họ chỉ chờ một câu nói này.

Còn những vị chuyên gia và giáo sư y học kia cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, có người không phục đã hỏi lại: “Anh có bằng chứng gì chứng minh tất cả những lời anh nói là thật không?”

Lâm Phàm không thèm phí lời, đáp trả lại: “Nếu ai không tin thì có thể rời đi. Tôi nói thế nào thì chính là như vậy, nếu anh không tin thì anh có thể về, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”

Vài người dân kích động hướng về phía người vừa hỏi mắng té tát: “Nếu đã không tin thì mau mau cút đi, còn hỏi vặn lại gì chứ.”

“Đúng đấy.”

“Lâm đại sư, chúng tôi tin tưởng anh.”

Sắc mặt vị chuyên gia kia có chút không vui, nhưng cũng không rời đi. Trong lòng ông ta tràn đầy sự nghi hoặc, dù sao thì ông ta cũng không tin chuyện này là sự thực. Một căn bệnh hiểm nghèo như máu trắng này sao lại có thể dễ dàng bị áp chế như vậy được chứ.

Các phóng viên tranh nhau đặt ra câu hỏi: “Lâm đại sư, xin hỏi anh dùng cách nào để áp chế được căn bệnh này vậy?”

Lâm Phàm trả lời: “Đồng chí phóng viên này, chắc anh cũng biết là tôi đã sử dụng đan dược chứ, đó là một trong những liệu pháp chữa bệnh của Trung y.”

“Đan dược?”

Mọi người sửng sốt, nghe được lời nói từ chính miệng Lâm Phàm còn khó tin hơn khi họ đọc được trên tin tức.

Trung y là giả khoa học, luyện đan lại càng điêu hơn nữa, không đáng tin chút nào. Vị giáo sư lúc nãy gầm lên: “Anh nói bậy nói bạ muốn lừa gạt người khác sao?”

Lâm Phàm có chút khó chịu: “Vị bác sĩ này ở bệnh viện nào vậy? Người đâu mau lôi ông ta đi ra. Tôi đã nói rồi, ai không tin có thể đi khỏi đây.”

Lúc này, ánh mắt của mọi người ở đó đều dán chặt vào người vị giáo sư nọ, ai nấy đều có chút phẫn nộ.

“Ông phiền phức vừa thôi, không tin thì đi ra đi, lại cứ đứng đây làm phiền Lâm đại sư.”

“Nếu còn nói lung tung nữa tôi lập tức đập nát trứng của ông đấy.”

Dưới ánh nhìn trừng trừng của mọi người, vị giáo sư kia lập tức im bặt. Ông ta chỉ là nhìn không vừa mắt Lâm Phàm thôi mà, ai ngờ mấy người dân này lại kích động như vậy.

Vẫn nên ngoan ngoãn một chút vậy, không thôi mấy người xung quanh lại tức lên lao ra đánh ông ta mất.

Phóng viên vội vàng hỏi: “Lâm đại sư, vậy viên đan dược này nếu được bán ra thị trường thì sẽ có giá bao nhiêu?”

Lâm Phàm khoát tay: “Đừng nói chuyện tiền với tôi, tôi không có hứng thú gì với tiền đâu. Nếu như có thể tôi vẫn hi vọng có thể cấp phát miễn phí cho mọi người.”

Những lời này đã khiến quần chúng xung quanh vô cùng cảm động.

Các phóng viên cũng đánh giá cao Lâm Phàm, câu trả lời quá xuất sắc.

Không có hứng thú gì với tiền...

Lâm Phàm cũng không khoác lác tí nào, mỗi ngày hắn cũng chỉ tiêu cố định từng đó tiền thôi. Nhiều tiền như vậy thì tiêu kiểu gì cho hết chứ.

“Mọi người bình tĩnh, thật ra tôi còn có một chuyện cần làm rõ.” Lâm Phàm vừa nói, toàn hiện trường lập tức im ắng, lắng nghe xem Lâm đại sư muốn nói gì.

Số lượng đan dược có hạn, Tôi chỉ điều chế được 11 viên thôi, hiện giờ chỉ còn 10 viên. Vốn dĩ đã không đủ để phát cho những người có mặt ở đây rồi, càng không nói đến trên toàn quốc còn bao nhiêu bệnh nhân nữa. Chắc hẳn có người đang nghĩ rằng tôi có thể tiếp tục điều chế, nên tôi muốn nói rõ với mọi người ở đây. Luyện đan dược cực kỳ khó, hoàn toàn không thể làm luyện chế hàng loạt hay mở rộng được.

“Khi tôi biết tin tức này thì chính bản thân tôi cũng thấy ngạc nhiên. Mặc dù y thuật của tôi không ai có thể sánh bằng, nhưng tôi cũng không thể nào sử dụng đan dược để chữa bệnh cho tất cả mọi người.”

Lúc hắn giải thích cũng không quên khoe khoang một chút.

Ở hiện trường cũng có không ít bác sĩ từ các bệnh viện khi nghe thấy Lâm Phàm khoe khoang y thuật của hắn vô địch thiên hạ, trong lòng ai nấy đều cảm thấy cực kỳ buồn nôn. Nhưng họ cũng không có lời nào để nói, bởi vì đối phương nói cũng đúng mà.

Chỉ là người dân không dám tin vào những gì mình nghe được.

Bình Luận (0)
Comment