Chương 1473: Cuối cùng cũng hoà hoãng mọi chuyện
Hiện tại chỉ có mười viên đan dược, hơn nữa lại không thể sản xuất hàng loạt, điều này có ý gì?
Không phải là nói chỉ những người may mắn mới có thể nhận được viên đan đó sao? Nhưng đó chỉ là số ít mà thôi.
Lúc này, có người dân cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, đưa cho họ hy vọng vô hạn, nhưng lại đột ngột dập tắt đi hy vọng đó.
Phóng viên: “Lâm đại sư, vậy ý anh là đã không còn cách nào nữa rồi sao?”
“Đợi tôi nói xong đã.” Lâm Phàm lặng lẽ thu hết tình hình phía dưới vào tầm mắt, không khỏi thở dài. Điều tồi tệ nhất chính là, rõ ràng hi vọng rất nhiều nhưng cuối cùng niềm hy vọng đó lại bị biến thành tuyệt vọng.
“Thực ra mọi người cũng không cần quá lo lắng, mặc dù đan dược không thể sản xuất rộng rãi được, thế nhưng hôm nay tôi gọi học trò của tôi tới đây là để ông ấy và tôi sẽ chuyên tâm cùng nhau nghiên cứu và điều chế ra phương thuốc mới.” Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Những người dân vốn đang tuyệt vọng kia nghe thấy những lời này, trong lòng họ lại dấy lên một tia hy vọng.
Các phóng viên vội vã hỏi lại: “Lâm đại sư, vậy việc này sẽ cần khoảng thời gian bao lâu?”
Lâm Phàm trả lời: “Mọi người yên tâm, để giúp các bệnh nhân mắc bệnh máu trắng hồi phục lại sức khỏe, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng điều chế trong khoảng thời gian ngắn nhất.”
Phóng viên: “Lâm đại sư, chuyện này tỉ lệ thành công có lớn không?”
Lâm Phàm thở dài, cuối cùng bất lực nói: “Lớn...”
Nếu không nói thế này thì biết nói thế nào.
Đương nhiên, nếu như bản thân hắn chăm chỉ hơn một chút chắc sẽ không phải vấn đề gì quá to tát.
…
Giờ mọi chuyện coi như đã được làm rõ, hơn nữa dân chúng vẫn khá có lòng tin với Lâm đại sư. Đối với bọn họ, tin tưởng Lâm đại sư chính là lựa chọn duy nhất.
Những sự việc từng xảy ra, dường như Lâm đại sư chưa từng khiến cho bọn họ thất vọng một lần nào.
Hiện tại đan dược chữa căn bệnh nan y này chỉ còn đúng mười viên, dùng hết mười viên này là hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm Phàm nói: “Các đồng chí phóng viên, tôi có một việc muốn thông báo với mọi người, hi vọng mọi người có thể giúp tôi lan truyền tin tức này. Đan dược chỉ có mười viên, vì vậy tạm thời tôi sẽ chỉ có thể phát cho những người có tình trạng bệnh cực kì nghiêm trọng, phiền các bệnh viện lớn lựa chọn lọc ra giúp tôi. Còn phương thuốc mới tôi sẽ cố gắng điều chế ra trong thời gian ngắn nhất. Những ai bệnh tình không quá nghiêm trọng có thể giúp tôi đợi thêm một thời gian.”
Lâm Phàm vừa nói ra tin tức này, ngay lập tức đã gây ra một tin chấn động cho dân chúng đang ở tại hiện trường.
Ở đó hiện có không ít bệnh nhân mắc bệnh máu trắng. Hi vọng lớn nhất của họ chính là sức khỏe nhanh chóng được hồi phục. Thế nhưng khi nghe thấy câu nói này của Lâm đại sư, bọn họ đờ đẫn cả người, có chút bất lực.
“Lâm đại sư, có thể cho chúng tôi trước được không?”
“Đúng vậy, bệnh của chúng tôi thật sự rất nặng.”
Vài người nhà của các bệnh nhân than khóc. Giờ phút này bọn họ chỉ muốn cướp lấy những viên đan dược còn sót lại để dùng cho mình. Ai biết được bao giờ họ mới điều chế ra được loại thuốc mới cơ chứ?
Nếu như không thể điều chế ra được thì sao?
Lâm Phàm lập tức xua tay: “Thôi được rồi, lời tôi đã định. Mọi người về đi.”
Tuy Lâm Phàm đã nói vậy nhưng vẫn không một ai có ý định rời khỏi đây. Bọn họ chỉ muốn được chữa khỏi bệnh càng sớm càng tốt mà thôi.
Lâm Phàm bất lực: “Nếu mọi người còn muốn ở đây ăn vạ với tôi, chính là đang lấy sức khỏe của mọi người ra để làm chuyện vô ích với tôi đó. Mọi người rời đi sớm thì tôi mới có thể sớm nghiên cứu ra thuốc chữa bệnh cho mọi người. Giờ mọi người có tụ tập ăn vạ ở đây thì kể cả có ăn vạ đến mai cũng vẫn vô ích thôi.”
Thực ra hắn cũng hiểu nỗi lòng của những người nhà của người bệnh. Thế nhưng hiện giờ hắn cũng chỉ có thể làm như vậy thôi. Đan dược có hạn, không phải anh muốn là anh sẽ có được, không bằng cho người bệnh nặng hơn sử dụng trước.
Những ai bệnh tình càng nặng thì trong lòng họ sẽ càng thấy tuyệt vọng. Nếu như họ được dùng đan dược rồi sức khỏe tốt lên, vậy thì lúc đó mọi chuyện sẽ khác.
Các phóng viên đang chụp ảnh cũng lên tiếng: “Lâm đại sư, anh yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ giúp anh truyền thông tin tức này thật cẩn thận.”
Có điều, dù cho Lâm Phàm đã nói vậy rồi vẫn còn có vài người dân không chịu đi, vẫn cứ ngồi lì ở đó chờ đợi.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, dường như họ đều đang đợi đối phương hành động trước. Có cảm giác giống như nếu họ rời đi trước thì họ sẽ bị thiệt vậy.
Có vài người dân đang đứng ngoài xem cũng tiến tới khuyên nhủ: “Tôi thấy tốt hơn hết mọi người cứ rời khỏi đây trước đã, chịu khó đợi Lâm đại sư thêm một thời gian nữa đi.”
“Đúng rồi. Mọi người cứ ngồi chây ì ở đây cũng không có cách nào nữa đâu, có khi còn gây lãng phí thời gian Lâm đại sư điều chế thuốc ấy chứ.”
“Y thuật của Lâm đại sư giỏi như vậy, chắc chắn sẽ có cách thôi.”
…