Chương 1474: Đương nhien là nắm chắc
“Chuẩn đấy. Mọi người mau giải tán đi để Lâm đại sư cân nhắc thêm. Nếu mọi người ngồi đây cũng vô ích thôi à, có khi còn gây thêm phiền phức cho Lâm đại sư nữa á.”
Dưới những lời khuyên nhủ hết nước hết cái của người dân xung quanh, cuối cùng cũng có người chịu rời đi trước.
Giờ họ cũng đã nghĩ thông chuyện này rồi. Mọi người nói cũng đúng, nếu còn ngồi ở đây ăn vạ cũng chả có cách giải quyết nào hợp lý hơn nữa.
Dần dà đã có vài người bệnh và người nhà bệnh nhân đã lục tục đứng dậy rời đi.
Những người còn lại cũng chỉ còn cách nối gót theo sau.
Lâm Phàm cũng thở phào, chuyện này đúng là khủng bố tinh thần hắn quá rồi. Khi năng lực đã mạnh tới một trình độ nhất định, dù cho hắn có muốn sống một cuộc đời tự do thoải mái cũng không được nữa rồi.
Không cẩn thận một chút để lộ ra bí mật như vậy, đúng là bất đắc dĩ mà.
Nhưng mà cảm giác này thực ra cũng không quá tệ. Chắc hẳn giờ đây hắn đã trở thành vị cứu tinh trong lòng người dân rồi, à mà cũng chỉ là với các bệnh nhân máu trắng thôi.
Các phóng viên vẫn đang đứng đó, nhưng Lâm đại sư giờ vẫn còn đang ở trên nóc nhà, chuyện này quả là làm khó bọn họ mà.
“Lâm đại sư, anh xuống đây đi.”
“Đúng đó, chúng tôi phỏng vấn một chút nữa thôi rồi sẽ rời đi ngay.”
Đối mặt với những yêu cầu của các phóng viên Lâm Phàm cũng không từ chối. Sau đó bèn nhảy từ trên nóc nhà xuống.
Một phóng viên lập tức tiến đến: “Lâm đại sư, anh có gì muốn nói về sự việc lần này không? Hiện giờ đa số các bệnh nhân đều đã đặt hết hy vọng vào anh rồi. Anh có cảm thấy áp lực không?”
Lâm Phàm nhún vai: “Cũng bình thường, áp lực thì cũng không quá áp lực, tôi sẽ cố gắng hết sức. Vốn dĩ tôi rất tự tin vào năng lực của bản thân, tôi có thể điều chế ra đan dược thì chẳng lẽ lại không thể điều chế ra phương thuốc mới hay sao?”
Các phóng viên cũng đã quen với tính cách tự tin này của Lâm Phàm rồi.
Nếu là người bình thường, bọn họ sẽ cảm thấy người này quá là kiêu căng.
Nhưng đối với Lâm đại sư thì họ lại rất tin tưởng. Những chiến tích ngày trước của Lâm đại sư chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao. Nếu như nhìn lại cả quá trình từ lúc khởi đầu cho đến giờ, nhất định người ta sẽ phải cảm thán, truyền kì ngàn năm có một này thật sự khiến cho người ta chấn động nhân tâm.
Một phóng viên khác hỏi: “Lâm đại sư, xin hỏi ngoài bệnh máu trắng thì anh còn có thể chữa được bệnh nào nữa không?”
Người này vừa hỏi thì mọi người đều hướng ánh nhìn mong mỏi về phía Lâm Phàm. Họ nghĩ nếu như Lâm Phàm có thể chữa được bất kì căn bệnh gì thì điều này sẽ tốt biết bao nhiêu.
Vả lại Lâm đại sư nhất định sẽ trở thành nhân vật vĩ đại nhất thế giới, sẽ trở thành người có thành tựu siêu đẳng nhất trong lịch sử y học, không ai có thể vượt qua được.
Lâm Phàm nghe thấy câu hỏi này, trái tim của Lâm Phàm chợt lỡ một nhịp, cmn, người này đang đào hố cho hắn đây mà.
Nếu như bản thân hắn thật sự có năng lực như vậy, những tháng ngày tiếp theo cũng đừng mong được sống yên ổn nữa.
Nhưng mà người ta hỏi thì cũng đã hỏi rồi, ai bảo hắn đẳng cấp thế chứ. Nếu như hắn nói hắn không làm được thì mặt này biết giấu vào đâu?
Huống chi nếu như giờ hắn có thừa nhận thì cũng đã làm sao, chẳng lẽ hắn còn phải sợ sẽ không làm được hay sao?
Lâm Phàm hắng giọng một cái đáp.
“Vấn đề này rất nghiêm túc, tạm thời tôi vẫn chưa thể chữa được căn bệnh nào khác. Nhưng tôi nghĩ với năng lực của tôi, nếu như tôi chuyên tâm nghiên cứu thì chắc sẽ không phải chuyện lớn. Đương nhiên đó chỉ là tôi tự tin với năng lực của mình thôi, mọi người có thể không cần quá coi trọng nó.” Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Phóng viên hỏi tiếp: “Lâm đại sư, tôi tin đó là thật. Tôi là người hâm mộ của anh, đối với mọi lời nói của anh tôi đều rất tin tưởng. Mạn phép hỏi một chút, anh có từng nghĩ tới việc anh sẽ chinh phục được hết tất cả các căn bệnh trên thế giới này không?”
Lâm Phàm chỉ cười cười không đáp lại, chỉ trả lời họ bằng một nụ cười đầy ẩn ý.
Cuối cùng, với sự nỗ lực của Lâm Phàm, các phóng viên cũng đã đi rồi.
Triệu Minh Thanh đến đứng cạnh Lâm Phàm: “Lão sư, chuyện này chúng ta nhắm nắm chắc được bao nhiêu phần?”
Giờ ông ta cảm thấy rất lo lắng, nếu như bọn họ thật sự không điều chế ra được thì sợ là sẽ có chuyện lớn. Nhưng ông ta cũng rất tự tin với y thuật của lão sư mình.
“Đương nhiên nắm chắc rồi, nếu như không chắc chắn thì tôi nói nhiều như vậy để làm gì? Chỉ có điều sẽ hơi phiền phức, thời gian sắp tới chúng ta đành phải vất vả một chút vậy.” Lâm Phàm nói.
Nếu như hắn không làm cho mọi chuyện phức tạp lên thì sao có thể cho người ta cảm giác chuyện này rất là khó khăn chứ.
Nếu như nó có thể thực sự đơn giản như vậy thì khi đó sẽ không tạo cho người ta cảm giác ngạc nhiên được nữa.
Câu hỏi của phóng viên vừa nãy đã khiến cho Lâm Phàm có chút hứng thú với chuyện này.