Chương 1477: Bắt tay nghiên cứu phương thuốc
“Ôi trời....” Vương Minh Dương bất lực thở dài, giờ chỉ hi vọng ông em trai của mình hành sự cẩn trọng hơn một chút, đừng quá vội vàng hấp tấp mà hỏng chuyện.
Tại nhà của Triệu Minh Thanh.
Thấy chồng mình thức trắng đêm sau khi về nhà từ tối hôm qua, bà Triệu cũng chỉ biết lực bất tòng tâm.
“Ông già này, từ tối qua về nhà cứ mải mê ghi chép gì đó, không đi nghỉ ngơi một chút đi.” Nhìn chồng mình như vậy khiến bà không khỏi đau lòng, đã từng này tuổi đầu rồi còn không chú ý giữ gìn sức khỏe gì cả.
Vẻ mặt Triệu Minh Thanh lúc này cũng thấy ông ta giờ đây chắc hẳn đang rất phấn khởi, nên lập tức đáp: “Sao mà tôi có thể nghỉ ngơi được, bà có biết căn bệnh máu trắng này biểu hiện cho cái gì không? Trên toàn quốc có bao nhiêu bệnh nhân mắc căn bệnh này? Có bao nhiêu gia đình đã táng gia bại sản chỉ vì chi phí điều trị căn bệnh này quá cao chứ. Nếu như lão sư thật sự có thể điều chế ra phương thuốc chữa trị căn bệnh máu trắng này, bà nghĩ xem đến lúc đó sẽ có thể cứu được bao nhiêu mạng người đây?”
Triệu Minh Thanh đã phấn khích đến mức muốn nhảy cẫng lên.
“ Ông già này, đừng có quá kích động vậy chứ!” Bà Triệu chỉ lo lắng không biết việc ông chồng mình bái Lâm đại sư làm thầy là đúng hay sai thôi.
Nhìn bây giờ xem, phấn khích đến mức độ này thì thân thể ông ấy còn chịu nổi không đây.
Muốn nói cũng không biết nên nói sao. Ôi giời, bây giờ ngay đến bọn trẻ cũng còn không có quyền lên tiếng ấy chứ, chắc giờ ông ấy chỉ nghe lời ông thầy kia mà thôi.
“Được rồi, giờ tôi phải đến trường đây. Chắc lãi sư giờ cũng sắp đến rồi, khả năng sắp tới tôi sẽ không về nhà được đâu.” Triệu Minh Thanh nói.
Bà Triệu ngạc nhiên: “Không về sao? Thế ông định ở đâu?”
“Ở phòng thí nghiệm của học viện chứ ở đâu. Hạng mục lần này tôi với lão sư sẽ cùng nghiên cứu. Đây là hạng mục lớn, không thể để người khác quấy rầy được. Chúng tôi còn phải tranh thủ từng giây từng phút để điều chế ra càng nhanh càng tốt.”
“Không nói nữa, tôi đi đây.”
Triệu Minh Thanh nói xong lập tức không do dự gì mà rời khỏi nhà. Tâm trạng của ông ta giờ phấn khích đến mức khó mà bình tĩnh nổi, chỉ hận không thể lập tức bay đến chỗ lão sư để cùng chuyên tâm nghiên cứu mà thôi.
Học viện Trung y Thượng Hải.
Lâm Phàm vừa tới nơi, một số sinh viên đã lập tức reo lên khi vừa nhìn thấy hắn.
Lâm Phàm chính là thần tượng của sinh viên bọn họ. Trong lĩnh vực Trung y, Lâm Phàm chính là một tượng đài không ai có thể vượt qua được.
“Lâm đại sư cố lên.”
“Lâm đại sư, chúng em tin tưởng anh là người giỏi nhất.”
Các sinh viên ai nấy đều vô cùng hào hứng vỗ tay nhiệt liệt, họ biết hiệu trưởng của bọn họ chính là học trò của Lâm đại sư, nên ai nấy cũng đều rất tự hào vì được là sinh viên của Học viện.
Không chỉ vậy còn có một số sinh viên cũng lấy điện thoại ra chụp ảnh liên tục.
Sau đó lập tức đăng ảnh lên trang cá nhân wechat của mình.
“Lâm đại sư đã đến Học viện, bắt đầu nghiên cứu thuốc mới rồi.”
…
Lâm Phàm gật đầu với các sinh viên, coi như đó một lời hứa với bọn họ. Tình hình này xem ra nếu như hắn không nỗ lực thì sẽ không được rồi đây.
Khi hắn đi tới phòng thí nghiệm đã thấy Triệu Minh Thanh đợi sẵn ở đó.
“ Lão sư.” Triệu Minh Thanh hào hứng.
Lâm Phàm gật đầu: “Đến sớm vậy sao?”
Hắn không khỏi bật cười. Không ngờ người học trò này của mình lại coi trọng chuyện này như vậy. Nhưng nghĩ cũng đúng, ông ấy sùng bái Trung y như vậy cơ mà, hơn nữa chính sự sùng bái này đã đưa ông ấy tiến tới được vị trí như ngày hôm nay. Nhất là từ sau khi gặp được mình, mình cũng không hề giấu diếm, những gì có thể truyền đạt cũng đã truyền đạt cho ông ấy hết rồi.
Để mà nói về Trung y thì trên thế giới này, người có thể vượt qua được Minh Thanh ngoài Lâm Phàm ra thì chẳng còn ai có năng lực này.
Ngay cả Bất Thuyết Đạo trưởng ở đạo quán Vũ Hương có khi còn kém Minh Thanh một chút ấy chứ.
Dù sao thì những kiến thức của Bất Thuyết đạo trưởng cũng có chút linh tinh. Còn Triệu Minh Thanh đã nghiên cứu về Trung y cũng đã mấy chục năm, những kiến thức nền tảng đó người bình thường sẽ không thể so sánh được.
Lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói.
“ Lão sư, hình như dược liệu Trung y tới rồi.”
Khi Triệu Minh Thanh giải thích về việc sử dụng của chỗ dược liệu này với người phụ trách của công ty dược, người phụ trách đó vừa nghe tới chuyện này đã phấn khích đến mức không biết dùng từ gì để diễn tả.
Thực ra chỗ dược liệu này đã có thể được chuẩn bị ngay từ tối hôm đó.
Nhưng anh ta thấy việc này không thể làm qua loa được, nên cho dù là đêm hôm thì cũng phải gọi người kiểm tra dược liệu tới, phải lọc ra được những dược liệu có chất lượng tốt nhất, sau đó gửi tới đây.
Nếu như Lâm đại sư có thể điều chế thành công phương thuốc chữa bệnh máu trắng, đến lúc đó công ty của bọn họ cũng sẽ trở nên nổi tiếng.
Dù sao toàn bộ chỗ dược liệu này cũng là của công ty họ, nên nếu bây giờ miễn phí thì về sau họ cũng sẽ nhận được không ít lợi ích từ việc này.