Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1494 - Chương 1494 - Từ Chức

Chương 1494 - Từ chức
Chương 1494 - Từ chức

Chương 1494: Từ chức

Triệu Minh Thanh không muốn đi cho lắm, chủ yếu là cách Thượng Hải quá xa, thế nhưng lãnh đạo đã mở miệng rồi thì ông ấy không thể nói gì thêm. Bởi vì theo ông ấy thấy thì nơi đó mặc dù cũng là Học viện Trung y, nhưng cũng chỉ là học viện bình thường. Muốn cải thiện thì trong thời gian ngắn hoàn toàn là chuyện không có khả năng.

Cuối cùng, ông ấy nói với lãnh đạo rằng bản thân cần suy nghĩ một chút.

Đối với lãnh đạo, điều này đương nhiên có thể, đồng thời đã bổ nhiệm xong viện trưởng Học viện Trung y mới, điều này hoàn toàn phong kín lại đường đi của Triệu Minh Thanh.

Nếu không đi, Học viện Trung y Thượng Hải đã có viện trưởng rồi, không còn chỗ cho ông ấy nữa.

……

Trong văn phòng.

Triệu Minh Thanh trầm mặc suy nghĩ về việc này, ông ấy không ngờ cấp trên lại tức giận như vậy. Thế nhưng tất cả những việc mà lão sư của mình làm không hề sai, đây là chuyện ích nước lợi dân.

Chỉ cần dựa theo phương thuốc chữa bệnh máu trắng, mua thuốc về sắc uống đúng liệu trình là có thể chữa khỏi bệnh. Hơn nữa quy trình cũng không phức tạp, giá cả lại rất rẻ, đối với bệnh nhân mà nói đây chính là chuyện rất tốt.

Chỉ là không ngờ rằng cấp trên lại chán ghét như vậy.

Cuối cùng, sau khi suy nghĩ một lát, ông ấy lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho lão sư, nói rõ tình hình cho lão sư rằng bản thân chuẩn bị đi nhậm chức ở một nơi xa.

Dù sao đây đều là vì phát triển Trung y, ở đâu cũng giống nhau.

Phố Vân Lý.

Lâm Phàm đang tận hưởng mát xa, lúc này điện thoại vang lên, sau đó hắn bắt máy.

“Minh Thanh, có chuyện gì vậy?” Lâm Phàm hỏi.

Triệu Minh Thanh ở đầu bên kia im lặng một lát, sau đó mở miệng nói: “Lão sư, thời gian tới có lẽ học trò phải đi nơi khác nhậm chức, học trò gọi điện thoại là muốn nói với ngài một tiếng.”

Lâm Phàm sững sờ: “Nhậm chức? Cái gì nhậm chức? Ông làm ở đây không phải đang rất tốt sao?”

Triệu Minh Thanh: “Cấp trên tìm tôi nói chuyện, chuẩn bị điều tôi đến Học viện Trung y ở Kinh Xuyên làm viện trưởng, tôi nghĩ lại……” Lời còn chưa nói hết đã bị Lâm Phàm ngắt lời.

“Ông chờ chút, để tôi xem thử.” Lâm Phàm nhíu mày, sau đó trực tiếp lên mạng tìm tên trường Học viện Trung y.

Nhìn phần giới thiệu ở bên trên, trong lòng hơi tức giận.

“Đi cái gì mà đi, ở Thượng Hải, kia là trường học gì chứ? Ông bao nhiêu tuổi rồi, đến đó có phải muốn để ông mệt chết hay không? Nếu ông còn nghe lời tôi thì đừng đi nữa, ở lại Thượng Hải làm viện trưởng cho tôi.”

…...

Lâm Phàm không ngờ rằng Triệu Minh Thanh sẽ bị điều đi, chuyện này hoàn toàn không có khoa học, chẳng lẽ là vì mình không giao phương thuốc cho bọn họ sao?

Nếu thực sự là như vậy, vậy thì lòng dạ đám người đó cũng hẹp hòi quá rồi.

Triệu Minh Thanh: “Lão sư, cấp trên đã chọn được viện trưởng mới rồi, tôi không đi cũng không được.”

“Cái gì? Quá đáng như vậy?” Lâm Phàm sững sờ, sau đó nói: “Ông trực tiếp nghỉ hưu đi, sau này toàn tâm toàn ý học Trung y với tôi, chờ thời tiết tốt cũng có thể ra ngoài khám bệnh miễn phí. Như vậy còn tốt hơn ngôi trường đó nhiều, huống hồ tuổi của ông cũng nên chú trọng việc điều dưỡng.”

Triệu Minh Thanh ở đầu bên kia nghe thấy điều này lập tức cười: “Lão sư, vậy được, tôi đi xin nghỉ hưu, lẽ ra tôi phải nghỉ hưu từ lâu rồi, chỉ là không thể buông bỏ những thứ này. Bây giờ có người thay thế rồi, tôi cũng có thể ăn tâm nghỉ ngơi thật tốt, sau này sẽ toàn tâm toàn tâm toàn ý học tập với lão sư.”

Lâm Phàm gật đầu nói: “Ừm, ông trực tiếp nói thẳng với cấp trên đi, nghỉ hưu rồi buổi chiều cùng tôi đi câu cá.”

Triệu Minh Thanh sững sờ: “Lão sư, ngài thế nào lại thích câu cá rồi?”

“Tu thân dưỡng tính.” Lâm phàm lười nói nhiều, còn không phải là vì để thử trang kiến thức mới hay sao?

Triệu Minh Thanh không nói gì thêm, ông cảm thấy lão sư thực sự có rất nhiều sở thích, vậy mà giờ lại thích câu cá. Nhưng cũng lâu rồi ông ta cũng không đi câu cá, vừa hay đang nghỉ ngơi cũng là không tệ.

Sau khi cúp máy.

Lâm Phàm vốn muốn lên weibo trút giận, nhưng nghĩ lại lại thôi. Tức giận như vậy làm gì, đối với Triệu Minh Thanh thì việc nghỉ hưu có lẽ cũng là một chuyện tốt.

Nhưng thủ đoạn của đám cấp trên đó quả thực dơ bẩn, sau này tôi sẽ dần dần tính sổ với mấy người.

Triệu Chung Dương nghi hoặc hỏi: “Anh Lâm, sao vậy?”

Lâm Phàm lắc đầu: “Không có gì, Minh Thanh bị điều xuống một nơi kỳ quái, tôi đã kêu ông ấy nghỉ hưu luôn rồi. Đi cái gì mà đi chứ, ở lại Thượng Hải mới là tốt nhất.”

“Không phải chứ, viện trưởng Triệu toàn tâm toàn ý vùi đầu vào sự nghiệp Trung y, sao có thể bị điều chuyển đi chứ?” Triệu Chung Dương có chút không dám tin, đặc biệt là phương thuốc chữa bệnh vừa mới ra, Triệu Minh Thanh cũng là một trong số người tham dự trong đó, giờ đột nhiên bị điều đi đúng là có chút nói không nên lời.

Không được thăng chức thì thôi, vậy mà còn bị điều xuống, ai mà chịu nổi chứ!

“Ha ha.” Lâm Phàm cười, không nói gì thêm.

Bình Luận (0)
Comment