Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1495 - Chương 1495 - Thử Nghiệm Kiến Thức Câu Cá

Chương 1495 - Thử nghiệm kiến thức câu cá
Chương 1495 - Thử nghiệm kiến thức câu cá

Tặng code khuyến mãi nhân dịp lễ quốc khánh trong mục bình luận nhé độc giả.

Đầu tháng, xin độc giả tặng ít kim phiếu cho truyện ạ, cám ơn nhiều lắm luôn ^^.

Chương 1495: Thử nghiệm kiến thức câu cá

Sau khi Triệu Minh Thanh nói chuyện điện thoại với lão sư thì gọi điện cho lãnh đạo, nói rõ về chuyện nghỉ hưu. Lúc lãnh đạo nghe đến chuyện này vẫn làm bộ giữ lại. Ví dụ đây là sự tín nhiệm của tổ chức với ông, chuyện quan trọng như vậy chỉ có ông mới có thể đảm nhiệm, người khác đều không được.

Nói một tràng, chuyện này quan trọng cỡ nào chứ, đây là khảo nghiệm, là sự tín nhiệm của tổ chức với ông……

Nhưng mà cuối cùng vẫn đồng ý mà không có bất kỳ sự do dự nào, lời giữ lại ở trước mắt cũng chỉ là lời nói khách sáo mà thôi. Nếu đã muốn nghỉ hưu, vậy thì cứ nghỉ hưu đi.

Sau khi nghe đối phương đồng ý, Triệu Minh Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cũng được buông xuống.

Khi còn nhậm chức viện trưởng Học viện Trung y Thượng Hải, ông cẩn trọng, không dám sải bước lớn. Một lòng chỉ muốn cho mỗi học trò đều học được những kiến thức hữu ích, bây giờ đột nhiên từ chức, một loại cảm giác mất mát trào dâng trong lòng, dường như là đã mất đi thứ gì đó.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, sau này cuối cùng cũng có thể cùng lão sư nghiêm túc học tập rồi.

Cũng coi như buông bỏ tất cả, tiếp tục nạp năng lượng cho bản thân.

Buổi chiều!

Bờ sông.

Sau khi Lâm Phàm mua hai bộ cần câu cùng một số mồi câu từ cửa hàng bán đồ câu cá thì đi đến địa điểm mà hắn cùng Triệu Minh Thanh đã hẹn.

“Minh Thanh!” Từ xa nhìn thấy Triệu Minh Thanh một mình đứng đó nhìn bờ sông.

Triệu Minh Thanh nhìn thấy thì lập tức gương mặt tràn đầy ý cười, nhanh chóng đi đến: “Lão sư!”

Lâm Phàm vỗ vai Triệu Minh Thanh: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi thấy chuyện này cũng không tệ.”

“Lão sư, tôi không sao, trong lòng có chút mất mát mà thôi.” Triệu Minh Thanh nói.

Lâm Phàm cười rồi một bộ cần câu cho Triệu Minh Thanh, sau đó hai người ngồi bên bờ sông, hắn nói: “Đừng nghĩ nữa, an tâm câu cá đi, xem hôm nay có thể nấu một bữa canh cá hay không.”

“Đã mấy năm rồi không câu cá, có hơi không quen tay.” Triệu Minh Thanh cười nói, sau đó ném cần câu xuống nước, lẳng lặng chờ đợi.

Mà Lâm Phàm lúc này đang cầm cần câu, hắn có một loại cảm giác kỳ diệu, loại cảm giác này rất quái dị không nói nên lời. Nhưng lại có thể cảm giác được lần này có sự khác biệt rất lớn so với bình thường.

Sức mạnh thần bí của Bách khoa toàn thư chầm chậm lưu động dọc theo cần câu, cho đến khi chạm tới dây câu.

Tạm thời vẫn chưa câu được gì, Lâm Phàm cũng không vội: “Minh Thanh, ông định lúc nào lại lên vùng núi?”

Triệu Minh Thanh suy nghĩ: “Qua một thời gian nữa, gần đây bên đó trời mưa to, đường lên núi khá khó đi, qua một tháng nữa.”

“Đừng khiến bản thân mệt mỏi quá, với thân thể này của ông thì tôi cũng cảm thấy lo lắng cho ông đấy.” Lâm Phàm nói.

Nghe lời này, Triệu Minh Thanh cảm động suýt khóc: “Lão sư, tôi sẽ chú ý.”

Thực ra Lâm Phàm rất hài lòng với vị học trò này, ông ấy rất tôn kính hắn, còn rất nghe lời, chỉ là thân thể hơi lớn tuổi rồi. Chỉ cần nhìn qua cơ thể của Minh Thanh, có thể cảm giác được sức sống trong thân thể này mỗi ngày đều đang dần tiêu hao.

Hắn rất muốn luyện chế một loại đan dược tăng sức sống cho Triệu Minh Thanh, nhưng nguyên liệu của đan dược này cơ bản đều không tồn tại trên thế giới này.

Ngay khi Lâm Phàm đang suy nghĩ về chuyện này, Triệu Minh Thanh đột nhiên kêu lên: “Cá cắn câu rồi!”

Triệu Minh Thanh đứng dậy, từ từ kéo dây câu, sau đó từ từ nhấc lên một con cá nhỏ đang treo tòn ten trên móc câu.

“Lão sư, ngài xem, dính cá rồi. Tuy nói mấy năm không câu cá rồi nhưng trình độ của học trò có vẻ không giảm xuống đâu nha.” Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Triệu Minh Thanh lộ ra nụ cười xán lạn.

Dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, giống như sự phấn khích của một đứa trẻ bình thường.

A!

“Lão sư, ngài cũng có cá mắc câu rồi.” Triệu Minh Thanh kinh hô.

Lâm Phàm cảm nhận được một lực nhẹ truyền đến cần câu, lập tức vui mừng, sau đó nhanh chóng kéo cần gạt.

Trong lòng cũng vô cùng đắc ý, học trò câu được đồ vật, bản thân là lão sư cũng không thể không câu được.

“Tôi đến đây, con này sức hơi lớn, xem ra là con cá lớn.” Lâm Phàm vui mừng kéo cần câu, con cá lớn mà hắn đang nghĩ đến cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Hai mắt đều nhìn về phía mặt nước tràn đầy mong đợi.

Nhưng dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, thứ câu lên đó lại rất cay mắt.

Màu đỏ……

Quần lót……

Lâm Phàm thu lại nụ cười, trong lòng bắt đầu điên cuồng chửi bậy.

Mà Triệu Minh Than lại cười lớn: “Lão sư, ngài……Ha ha……”

“Đừng cười, nghiêm túc một chút đi.” Lâm Phàm trừng mắt, sau đó yếu ớt thu cần câu lại, hắn không ngờ lại câu được thứ đồ chơi này.

Thứ này mẹ nó ở đâu chui ra vậy?

Hắn lấy cái quần lót ẩm ướt từ móc câu ra, tùy ý liếc nhìn một cái định vứt đi. Thế nhưng chính lúc này, hắn lại ngây ngẩn cả người.

Bởi vì hắn thấy nhãn hiệu của cái quần lót này có hơi cổ quái.

Ngày sản xuất: Năm 2088.

Hiệu quả: Chuyển biến từ A đến D, khiến bạn càng tự tin.

Lâm Phàm: “……”

Bình Luận (0)
Comment