Chương 1498: Tôi chưa nói gì cả
“Chúng tôi phản đối, chúng tôi chỉ cần viện trưởng Triệu.”
“Đúng vậy, chúng tôi không cần viện trưởng khác, chỉ tôi chỉ cần viện trưởng Triệu Triệu Minh Thanh.”
Những sinh viên rất đoàn kết, đứng đó hô to khẩu hiệu, dường như nếu sự việc chưa được giải quyết thì bọn họ sẽ không bỏ cuộc.
Lâm Phàm cùng Triệu Minh Thanh cũng đã đến bên ngoài trường học, từ xa cũng có thể nghe được khẩu hiệu.
“Minh Thanh, ông nhìn kìa, ông được rất nhiều sinh viên yêu quý đó nha.” Lâm Phàm cười nói.
Triệu Minh Thanh có chút bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài: “Những đứa trẻ này……ôi.”
Các học sinh đang phản đối đột nhiên nhìn thấy người đến, lập tức kinh hô lên.
“Viện trưởng Triệu đến rồi!”
Đám phóng viên vội vàng nhìn sang, trong lòng vui mừng khôn xiết, không ngờ không chỉ có viện trưởng Triệu đến mà còn có cả Lâm đại sư cũng đến, sau đó họ nhanh chóng chạy qua đó.
Các giáo viên vội vàng nói: “Viện trưởng Triệu, ông mau nói với các em ấy đi, phóng viên đều ở đây, nếu lên tin tức thì không hay cho lắm.”
Triệu Minh Thanh gật đầu, nắm chặt tay: “Các bạn học, yên lặng nào, nghe thầy nói.”
Những sinh viên đang phản đối đều im lặng, họ thực sự muốn viện trưởng Triệu tiếp tục ở lại đây, chứ không hoan nghênh viện trưởng mới đến gì đó.
“Chuyện này là do tổ chức quyết định, vốn dĩ thầy phải được điều đến đại học Trung y Kinh Xuyên làm viện trưởng. Thế nhưng vì lý do sức khỏe, thầy khó mà chống đỡ được, hơn nữa tuổi nghỉ hưu cũng qua lâu rồi, cho nên lúc trước thầy đã xin cấp trên nghỉ hưu. Nhưng các em yên tâm, thầy vẫn là viện trưởng của các em, có thời gian thầy sẽ đến thăm các em. Được rồi, giải tán hết đi, chăm chỉ học tập, sau này cố gắng làm một bác sĩ Trung y tốt……”
Triệu Minh Thanh chỉ có thể xoa dịu cảm xúc của học sinh, người trẻ tuổi đều không sợ rắc rối.
Nhưng chuyện này đã quyết định rồi, không cần phải tiếp tục tranh luận nữa.
Đám phóng viên cũng ở bên cạnh ghi âm lại.
Lâm Phàm vẫn không nói câu nào, Triệu Minh Thanh nghỉ hưu rồi cũng tốt, về sau cũng thoải mái hơn.
Nhưng lãnh đạo cấp trên đó lại khiến hắn khó chịu, nhưng mà tạm thời hắn cũng không muốn chạm vào họ.
Chỉ là bây giờ phóng viên đều đang ở đây, hắn thầm cười trong lòng, để tôi ném cho mấy người vài quả bom vậy.
Quả nhiên!
Đám phóng viên vây quanh Lâm đại sư.
“Lâm đại sư, anh cảm thấy chuyện này như thế nào?”
“Viện trưởng Triệu là học trò của anh, anh cảm thấy trong chuyện này có chỗ nào không đúng không?”
Đối mặt với câu hỏi của đám phóng viên, Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng: “Nếu đã đến đây rồi thì tôi nói hai câu vậy.”
“Thứ nhất, trong lòng tôi rất không vui. Triệu Minh Thanh là học trò của tôi, hôm nay ông ấy nói với tôi là bị điều đến trường đại học Trung y Kinh Xuyên. Cho nên tôi đã lên mạng tra thử, cách đây hơn một nghìn km. Tôi liền nghĩ, là vị thiểu năng nào đã truyền đạt lệnh này xuống vậy chứ?”
“Học trò này của tôi tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, sức khỏe cũng không bằng người trẻ tuổi, sao có thể hành hạ ông ấy như vậy? Cho nên tôi nói với ông ấy rằng nên nghỉ hưu luôn đi, nếu đã bị người khác gạt bỏ rồi thì còn liều mạng cái gì, ở bên cạnh tôi chăm chỉ học Trung y là được.”
Đám phóng viên há to miệng: “Lâm đại sư, anh vừa nói là bị gạt bỏ là sao?”
Lâm Phàm sững sờ, còn giả vờ nói: “Hả? Tôi nói cái gì rồi, cái gì gạt bỏ? Tôi chưa nói gì cả.”
Đám phóng viên bất lực, đây rõ ràng là vừa mới nói mà, sao nháy mắt đã không nhận nữa rồi, nhưng mà nghĩ lại cũng chỉ đành nở nụ cười.
“Lâm đại sư, vậy anh cho rằng tại sao viện trưởng Triệu lại bị điều đi?” Đám phóng viên hỏi lại lần nữa.
Triệu Minh Thanh nghe lão sư nói vậy cũng không biết nên nói gì, tuy chân tướng sự việc đúng là như vậy, nhưng cũng không thể nói thẳng như vậy chứ.
Lâm Phàm hơi khó xử nói: “Tôi nghĩ là không nên hỏi tôi vì sao lại bị điều đi, tôi cũng không biết liệu có nói đúng hay không. Còn về có phải do tôi không đưa phương thuốc hay không, thì tôi cảm thấy khả năng không lớn lắm, cho nên tôi cũng không biết……”
Đám phóng viên không còn gì để nói.
Lâm đại sư, anh có cần phải lộ liễu như vậy không? Anh đây là nói hết sự việc ra rồi còn gì, vậy mà còn giả bộ bất đắc dĩ, khâm phục thật đấy.
Nhưng đối với Lâm Phàm, những lời này hắn nghĩ sao thì nói vậy, người khác có lẽ sẽ e ngại nhưng hắn thì không, không phải chỉ là mắng nhau thôi hay sao, ai sợ ai chứ.
Chuyện Triệu Minh Thanh bị điều đi hắn cũng rất khó chịu.
Bây giờ đám phóng viên cũng ở đây, vừa hay nói một chút.
……
Hôm sau!
Tin tức trên mạng xuất hiện.
‘Viện trưởng Triệu Triệu Minh Thanh bị điều đi, rơi vào đường cùng nên nghỉ hưu’
‘Là người tham gia chế tạo phương thuốc chữa bệnh máu trắng, sao không được thăng chức mà lại bị giáng cấp? Chẳng lẽ là do Lâm đại sư công khai phương thuốc lên mạng?’
‘Các học sinh quyết giữ lại viện trưởng Triệu kính yêu, nên đã phản đối tập thể’
Những tin tức này vừa ra lập tức bạo phát, chủ yếu là do dư âm chuyện phương thuốc còn chưa kết thúc, nhiệt độ vẫn còn lớn. Bây giờ tin tức người tham gia lại bị điều đi, điều này lập tức thu hút sự chú ý của cư dân mạng.
Theo bọn họ thấy, trong chuyện này nhất định có quỷ.
……