Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1500 - Chương 1500 - Đại La Kim Tiên

Chương 1500 - Đại la kim tiên
Chương 1500 - Đại la kim tiên

Chương 1500: Đại la kim tiên

Sau khi một bài văn dài được tuyên bố, đã thu hút không ít sự chú ý.

Cũng coi như là đã cho câu chuyện này một cái kết.

Đối với một số người dân, khi họ nhìn thấy bài thanh minh này cũng đã suy nghĩ, cảm thấy nói cũng có lý, người tài giỏi đúng là luôn có việc để làm. Triệu Minh Thanh lợi hại như vậy, dẫn dắt nơi khác kỳ thực cũng không tệ.

Nhưng với một bộ phận người dân khác cảm thấy đây quả thực là chuyện không biết xấu hổ, việc điều đi mà lại nói dễ nghe như vậy, giống như là rất có đạo lý.

Nhưng mà thôi vậy, chuyện này cũng đã nói rõ ràng rồi, cũng có kết quả rồi, còn có thể làm gì nữa.

……

Phố Vân Lý!

Lúc Lâm Phàm nhìn thấy bài thanh minh thì cũng mỉm cười, tốc độ phản ứng quả thực khá nhanh.

“Anh Lâm, viện trưởng Triệu thực sự nghỉ hưu rồi sao?” Triệu Chung Dương hỏi.

Lâm Phàm gật đầu: “Đúng vậy, nghỉ hưu rồi.”

Triệu Chung Dương cảm thấy hơi đáng tiếc, trong lòng bọn họ đều biết chân tướng sự thật của sự việc này. Thế nhưng lại chẳng thể làm gì, ai bảo cậu ta là người dân bình thường cơ chứ, căn bản không quản được nhiều như vậy.

“Anh Lâm, giảng đường viện Phúc Lợi sắp hoàn công rồi.” Triệu Chung Dương nói.

Lâm Phàm sửng sốt: “Sao cậu biết?”

“Sáng nay lúc tôi đến đây, thuận tiện ghé qua viện Phúc Lợi cùng công nhân thi công nói chuyện một lúc, ước chừng nửa tháng nữa sẽ hoàn thành rồi, các lão sư anh đã tìm được chưa?” Triệu Chung Dương hỏi.

Lâm Phàm vỗ trán: “Ôi, chết tiệt! Gần đây bị những chuyện này làm cho phiền não nên chưa chuẩn bị được gì cả, tôi sẽ liên lạc ngay.”

Hết năm rồi vẫn chưa đếm xỉa gì cả, chủ yếu là có quá nhiều việc khiến người ta quá bận rộn. Bây giờ phải tìm một chút phương pháp, sau đó tìm vài vị giáo viên qua đây.

“Đúng rồi, cậu phát trực tiếp đến bây giờ có gặp người bạn sư phạm nào không? Nhanh chóng liên lạc một chút giúp tôi tìm vài người qua đây đi, đãi ngộ thì dễ nói, chỉ cần đáng tin cậy là được.” Lâm Phàm hỏi.

Triệu Chung Dương vỗ ngực cam đoan nói: “Yên tâm đi, bạn bè của em trải rộng khắp cả nước, huống hồ nếu biết là anh Lâm thuê thì không biết có bao nhiêu người nguyện ý tới đây. Bây giờ em phát trực tiếp tuyên bố tin tức này ngay.”

Lâm Phàm gật đầu: “Được, vậy thì giao cho cậu, tôi ra ngoài một lát.”

Bây giờ hắn chuẩn bị đi câu cá, kiến thức câu cá đến tay nhưng hắn vẫn chưa thử nghiệm tốt, hôm nay nhất định phải thử nghiệm thật tốt mới được, xem thử rốt cuộc còn có thể câu được thứ gì không.

Bên bờ sông.

Lâm Phàm lấy từ trong xe ra các loại dụng cụ, thấy có không ít người ở đây nên hắn cũng tránh đi một chút. Hắn không muốn bị người khác nhìn thấy mình câu được một đống đồ vớ vẩn. Nếu như bị người khác nhìn thấy Lâm đại sư câu được một cái lồng tre, sợ rằng sẽ bị người ta cười cho thối mặt.

Thả mồi rồi yên tĩnh ngồi chờ, hắn biết đi câu cần thời gian, cũng không biết lần này sẽ câu được cái gì.

Phía xa, có một cậu bé bảy tuổi đi qua một cửa hàng nhỏ, đứng bên ngoài cửa rất lâu sau đó mới đi vào.

“Chú ơi, xin hỏi chú có bán Đại La Kim Tiên không ạ?” Đôi mắt to ỉu xìu của cậu bé nhìn thẳng ông chủ cửa hàng hỏi, vóc dáng bé nhỏ không cao không gầy.

Ông chủ cửa hàng đang chơi máy tính nghe thấy câu hỏi này, lập tức xua tay: “Không có, không có.”

Cậu bé có chút thất vọng sau đó đi đến cửa hàng nhỏ tiếp theo.

“Cô ơi, xin hỏi có bán Đại La Kim Tiên không ạ?” Cậu bé mong chờ hỏi.

Bà chủ cửa hàng nhìn cậu bé không khỏi nở nụ cười, cậu bé này thật biết đùa: “Bạn nhỏ à, ở đây cô không có.”

Cậu bé có chút thất vọng rời đi, có điều cậu bé không bỏ cuộc, mà hỏi từng nhà từng nhà một.

“Đứa trẻ nhà quê này ở đâu ra không biết, mau cút đi đừng làm loạn.”

“Không có, không có, mau đi đi.”

“Con cái nhà ai đây, không biết nghe lời như vậy, mau đi đi.”

Hỏi qua từng nhà từng nhà một, có ông chủ cửa hàng không nhịn được xua tay, cảm giác cậu bé này tới để làm loạn, người khác cũng không thèm để ý tới.

Bên bờ sông.

Thu hoạch lần này cũng xem như không tệ, tổng cộng câu được hai thứ. Một cái là đan dược, không thuộc về đan dược trên thế giới này, nhưng khi câu được hắn vừa nhìn đã nhận ra. Đây không phải là đan dược trị thương hay sao, hiệu lực của đan dược này có thể chữa được tất cả bệnh tật bây giờ.

Kiến thức câu cá này thật đúng là thần kỳ, xem như là thần kỳ nhất trong các kiến thức Lâm Phàm biết cho đến bây giờ.

Mà một món đồ khác chính là dược liệu, một gốc Hà Thủ Ô một trăm năm. Khi câu lên được thứ này hắn còn tưởng là phân, sau khi chạm tay sờ thử thì mới biết nó vậy mà lại là một gốc Hà Thủ Ô trăm năm, điều này khiến Lâm Phàm rất vui mừng.

Loại đồ vật này căn bản không tồn tại, vậy mà hắn lại có thể câu được, thực sự là rất may mắn.

Bình Luận (0)
Comment