Chương 1502: Kỳ tích lại xuất hiện
Trong thang máy.
Cậu bé khuôn mặt đỏ bừng bừng, đầu đầy mồ hôi sau khi mua được Đại La Kim Tiên thì chạy một mạch quay về. Bây giờ dừng lại thở hổn hển, bởi vì quá vội nên ho khan vài tiếng.
Người trong thang máy nhìn thấy tình huống này, cũng nghi hoặc: “Bạn nhỏ, chạy nhanh như vậy làm gì? Nhìn đi ho khù khụ rồi.”
Nụ cười trên mặt cậu bé rất rõ: “Cháu mua được Đại La Kim Tiên rồi, chú của cháu cuối cùng có thể tỉnh lại rồi.”
Khi lời này vừa nói ra, người trong thang máy tất cả đều sững sờ, lập tức có người suýt sặc nước nước miếng không nhịn được bật cười.
Cậu bé này…
Có điều cũng có người cảm thấy buồn bã, theo bọn họ thấy chú của cậu bé này nhất định không qua khỏi.
Khi bọn họ còn chưa nghĩ nhiều được như vậy, cửa thang máy mở ra, cậu bé chạy ra ngoài đầu tiên chạy một mạch vào phòng bệnh.
“Chú ơi, cháu mua được Đại La Kim Tiên rồi.”
Giọng nói yếu ớt truyền khắp hàng lanh thu hút sự chú ý của nhiều người.
Bọn họ đều là ở lại trong phòng bệnh này, đương nhiên đã gặp qua cậu bé này, nghe nói cậu bé này rất khổ. Cha mẹ mất sớm nên vẫn luôn sống cùng với người chú, bây giờ chú cũng hôn mê bất tỉnh, sau này sợ sẽ thành trẻ mồ côi.
Các y tá của bệnh viện có trái tim lương thiện, rất chăm sóc cậu bé, mỗi ngày đều chăm sóc cậu bé ba bữa ăn.
Có điều nghĩ đến giọng nói vui vẻ của cậu bé, bọn họ cũng cảm thấy vô cùng thương cảm, cũng chỉ biết thở dài không biết nên nói cái gì.
Bọn họ đã liên lạc với người từ các đơn vị liên quan để tiến hành làm các thủ tục vào trại trẻ mồ côi cho cậu bé.
Dù sao chú của cậu bé này đã được xác định, khả năng tỉnh lại là rất thấp, thậm chí có thể nói là không thể nào tỉnh lại.
Trong phòng bệnh.
Cậu bé phi thẳng vào phòng, đến bên cạnh giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Chú ơi, cháu mua được rồi.”
Một vài bác ở giường bệnh bên cạnh nhìn cậu bé hỏi: “Bạn nhỏ, cháu mua được cái gì vậy? Vui đến vậy sao?”
Bọn họ cũng biết cậu bé này rất đáng thương, vậy nên bình thường ở nhà có hầm canh gì đó cũng đều đưa cho cậu bé một chút, đây cũng là điều duy nhất bọn họ có thể làm được.
“Dì Vương, Đại La Kim Tiên dì nói cháu mua được rồi.” Cậu bé vui mừng nói.
“Hả?” Người được gọi là dì Vương cũng là bệnh nhân, có điều bệnh tình không nghiêm trọng, cũng chỉ là tĩnh dưỡng ở bệnh viện một chút. Lúc này nghe thấy lời này của cậu bé cũng ngây ngẩn cả người.
Cậu bé lấy đồ từ trong túi áo ra: “Dì Vương, dì xem, đây chính là Đại La Kim Tiên mà dì nói, cháu đã hỏi rất nhiều cửa hàng, cuối cùng không dễ dàng gì mới tìm được đó.”
Bọn họ nghe thấy lời này chỉ biết thở dài cũng không biết nói gì thêm.
Chuyện này căn bản là không thể nào, cũng không biết là người tốt nào gặp được cậu bé một mực hỏi cuối cùng lại trả lời cậu bé bằng một lời nói dối lương thiện nhiều thế.
Cậu bé không nói gì nhiều, sau đó đến bên cạnh chú, đặt đan dược vào miệng chú sau đó vẻ mặt vô cùng chờ đợi.
“Chú ơi, chú mau tỉnh lại đi…”
Lúc này, bác sĩ và y tá của bệnh viện đi vào, chuẩn bị kiểm tra sức khỏe của bệnh nhân.
“Mọi người làm sao vậy?” Bác sĩ phát hiện ra một vài bệnh nhân nữ hốc mắt đỏ ửng, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
“Cậu bé này nói mua được Đại La Kim Tiên rồi.” Người phụ nữ nói.
Bác sĩ vừa nghe thấy lời này cũng sững sờ, ông ta biết tình huống này, cũng không biết là ai nói ra câu này làm cho cậu bé cho rằng chỉ cần tìm được Đại La Kim Tiên là có thể khiến chú mình tỉnh lại.
Mà cậu bé này cũng luôn hỏi bọn họ, ở đâu có thể mua được, bọn họ vốn muốn nói rằng thứ này không tồn tại, chỉ là một thứ tồn tại giả dối. Nhưng bọn họ không muốn cậu bé này mất đi hy vọng cuối cùng nên luôn lừa gạt cậu bé.
Nói thứ này rất khó mua được, vô vùng khó.
Sau đó cậu bé vẫn luôn lén chạy ra ngoài đi hỏi, chỉ là chuyện này làm sao có thể mua được.
“Ài…” Bác sĩ và y tá đều thở dài, tỏ vẻ rất đáng thương.
Đột nhiên!
Một cảnh tượng đáng kinh ngạc xảy ra.
“Chú ơi, cuối cùng chú đã tỉnh rồi.” Cậu bé vui sướng gào thét, mà tất cả mọi người nhìn qua điều làm cho bọn họ ngạc nhiên là cảnh tưởng đang xảy ra.
Người nằm trên giường bệnh kia, ngón tay vậy mà lại động đậy, sau đó mí mắt cũng không ngừng giật giật, dưới ánh mắt không thể tin được của bọn họ vậy mà lại mở được mắt ra.
“Chuyện này…” Bác sĩ kinh ngạc hô lên, không dám tin.
Chuyện này sao đột nhiên lại tỉnh lại được.
Kỳ tích, thực sự là kỳ tích.
Cậu bé vỗ tay: “Chú ơi, cuối cùng chú cũng tỉnh lại rồi…”
“Tiểu Hào, chú đang ở đâu đây?” Vương Chí Vân lắc lắc đầu, đến bây giờ vẫn mơ mơ màng màng, anh ta chỉ nhớ bản thân từ nơi rất cao rơi xuống, sau đó thì không biết cái gì nữa.
Nhưng bây giờ ở đây, là ở đâu?