Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1503 - Chương 1503 - Chú Ấy Rất Đẹp Trai

Chương 1503 - Chú ấy rất đẹp trai
Chương 1503 - Chú ấy rất đẹp trai

Chương 1503: Chú ấy rất đẹp trai

Lúc này bác sĩ không dám tin: “Làm sao có thể, rõ ràng đã chẩn đoán không thể nào tỉnh lại được mà.”

Các bác ở giường bên cạnh lại nói: “Vừa rồi tiểu Hào cho anh ta ăn một thứ gì đó, đó rốt cuộc là cái gì?”

Ánh mắt của các bác sĩ nhìn về phía tiểu Hào dường như là muốn biết đây là cái gì.

Tiều Hào: “Dì Vương, sao gì lại quên rồi, đây là Đại La Kim Tiên dì nói đó, một chú bán cho cháu giá 10 tệ.”

Đối với cậu bé mà nói, có lẽ cho rằng là thứ này tồn tại thật.

Nhưng đối với người lớn mà nói đây căn bản là chuyện không thể nào.

Bác sĩ vội vàng hỏi: “Vừa rồi thứ tiểu Hào cho anh ta ăn là cái gì vậy?”

Dì Vương thực sự không dám tin: “Một thứ hình tròn rất bé, giống như hạt đậu.”

“Tiểu Hào sẽ không phải là thực sự gặp được thần tiên đó chứ?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cảm thấy hình như thực sự là có thể, nếu không người này sao có thể tỉnh lại được.

Các bác sĩ nuốt nước miếng trong lòng thầm nghĩ: “Sẽ không phải là gặp được Lâm đại sư đó chứ?”

Đối với bọn họ mà nói, thứ hình tròn rất bé đó không phải là đan dược sao.

Mà khoảng thời gian này, từ khoá đan dược rất hot, chủ yếu là vì Lâm đại sư dùng đan dược để chữa trị khỏi bệnh máu trắng. Thế nhưng đây cũng là chuyện không thể nào, tiểu Hào sao có thể quen Lâm đại sư được.

“Tiểu Hào, chú mà cháu gặp được, trông như thế nào?” Bác sĩ hỏi.

Tiểu Hòa lắc đầu: “Chú ấy rất đẹp trai…”

“Vậy những thứ khác thì sao?”

Tiểu Hào lắc đầu: “Không biết.”

Điều này hỏi hay không hỏi cũng như nhau thậm chí còn chả có khác biệt gì.

Có điều các bác sĩ cũng chưa hết hy vọng, lấy điện thoại ra tìm một tấm ảnh của Lâm đại sư cho tiểu Hào xem, chỉ là bức ảnh này bị phóng viên chỉnh sửa có chút quá đáng.

Tiểu Hào nhìn nửa ngày cuối cùng mơ màng nói: “Hình như phải, cũng hình như không phải…”

Buổi tối.

Sau khi Lâm Phàm quay về nơi ở, lấy từ trong tủ ra một hộp gỗ sau đó bỏ Hà Thủ Ô trăm năm hôm nay câu được đặt vào bên trong.

Bây giờ nguyên liệu đã có, đan sâm chín mươi năm còn có một gốc Hà Thủ Ô trăm năm, cũng xem như là có bảo bối.

Có điều bây giờ vẫn chưa đủ, từ từ thu thập thêm vậy.

Kiến thức câu cá này thật sự không tồi đó nha.

Ngày hôm sau!

Phố Vân Lý!

“Anh Lâm, hôm qua anh bảo em đăng tin, ddax thu hút không ít người báo danh đó .” Triệu Chung Dương nói.

Lâm Phàm hoài nghi hỏi: “Có bao nhiêu người?”

“Rất nhiều, em xem qua thì thấy ít nhất có hơn 100 người, chỉ là trong đó có bao nhiêu người chỉ là góp vui thôi thì không biết.” Triệu Chung Dương nói.

“Vậy được, cậu vất vả thêm chút trả lời tin nhắn của mọi người đi, bảo bọn họ gửi thông tin về thân phận, trường học, tất cả đều gửi qua đây, còn có yêu cầu gì về lương thì cũng viết rõ ràng ra. Sau đó cậu chỉnh lý một chút rồi đưa tôi xem lại.” Hắn cũng không ngờ rằng chuyện này vậy mà lại có nhiều người hoan nghênh như vậy, có điều nghĩ chút thì cũng cảm thấy bình thường.

Mặc dù bản thân không phải là ngôi sao lớn gì, nhưng trên mạng thì danh tiếng của bản thân cũng rất vang dội, cũng coi như là giúp đỡ trong lần tuyển dụng này.

Có điều có vang dội đến đâu cũng vô dụng, mấu chốt nhất chính là phúc lợi nhất định phải có thể để cho người ta nuôi sống được bản thân.

Mặc dù đây là viện phúc lợi, nhưng cũng không thể vì chuyện này khiến cho người ta chịu thiệt. Nếu không, cho dù người ta nhất thời đồng ý ở chỗ này thì cũng sẽ không đồng ý ở cả đời.

“Ừm, đã hiểu.” Triệu Chung Dương gật đầu, biết chuyện này nên phải làm thế nào.

Buổi chiều.

Bên bờ sông.

Lâm Phàm đổi một địa điểm khác, chủ yếu là chuyện hôm qua chắc chắn sẽ có người tìm đến, theo hắn thấy tổng cộng có hai khả năng.

Khi cậu bé kia lấy đan dược ra bị người khác nhìn thấy, sau đó bị người ta suy đoán đến người có khả năng chính là mình, khả năng thứ hai chính là đến bờ sông để tìm mình.

Nhưng khả năng đầu tiên là rất lớn.

Bởi vì gần đây tin tức mình dùng đan dược rất hot, nếu như là bác sĩ thì rất dễ để có thể suy đoán ra.

Có điều không có gì đáng sợ, bản thân không thừa nhận là được hoặc tìm đại một lý do là có thể cho qua rồi.

Bây giờ Triệu Minh Thanh đã về hưu, mỗi ngày đều không quá bận rộn, hôm nay chủ động gọi điện thoại đến muốn cùng hắn đi câu cá.

Vốn hắn không muốn đồng ý, dù sao điều này cũng ảnh hưởng đến việc mình phát huy, có điều nghĩ lại thôi cũng được, dù sao cũng không gấp, cơ hội câu còn nhiều.

Một già một trẻ ngồi ở đó.

“Minh Thanh, cảm giác như thế nào, có phải là rũ bỏ được tất cả nên thể xác và tinh thần đều rất thoải mái?” Lâm Phàm hỏi.

Triệu Minh Thanh gật đầu: “Ừm, rất thoải mái, cảm giác bản thân giống như biến thành một người khác vậy.”

“Vậy là tốt rồi, như vậy mới có thể thả lỏng tâm trạng của mình để bản thân càng thêm khỏe mạnh.” Lâm Phàm nói.

Bình Luận (0)
Comment