Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1504 - Chương 1504 - Ông Trịnh Nhờ Vả

Chương 1504 - Ông Trịnh nhờ vả
Chương 1504 - Ông Trịnh nhờ vả

Chương 1504: Ông Trịnh nhờ vả

Tinh tinh!

Lâm Phàm nhìn tên người gọi đến sau đó vẻ mặt vui vẻ nhận điện thoại: “Lão Trịnh, nghĩ như nào mà lại gọi điện thoại cho tôi vậy?”

Trịnh Trọng Sơn ở thủ đô xa xôi, phương thức liên hệ chủ yếu cũng chính là điện thoại mà thôi, cơ bản một tháng sẽ liên hệ vài lần nhưng tuyệt đối không thường xuyên.

Trịnh Trọng Sơn ở đầu dây bên kia cười nói: “Lão Lâm à, tôi không thể gọi điện thoại cho cậu được hay sao?”

“Không có, chỉ là tò mò thôi. Gần đây sức khỏe thế nào, vẫn khỏe chứ?” Lâm Phàm cười nói. Bọn họ là bạn giao lưu thư họa, đồng thời đối với hiệp hội quốc họa thì Lâm Phàm cũng chỉ có quen hai, ba người tương đối tốt. Những người khác cũng chỉ là tình cờ gặp nhau thì gật đầu coi như chào hỏi mà thôi.

“Khỏe, chắc chắn là khỏe rồi, có đại thần y như cậu ở đây, cho dù là có bệnh cũng không sợ.”

“Lão Trịnh, nghe giọng nói này của ông, sợ rằng là lại có chuyện gì rồi. Nói thẳng đi, quan hệ giữa ông và tôi không cần khách sáo như thế.” Lâm Phàm đi thẳng vào vấn đề, nếu như là lão Trịnh mở lời thì hắn cũng sẽ không từ chối, dù sao người ta cũng đã giúp mình một chuyện lớn.

Triệu Minh Thanh bên cạnh lắng nghe, ông ta biết người ở đầu dây bên kia chắc chắn không phải là người bình thường. Dù sao xưng hô kiểu này cũng có thể cảm giác được.

“Một người anh em của tôi dạo gần đây sức khỏe không tốt, tôi muốn nhờ cậu khám giúp xem sao.” Trịnh Trọng Sơn nói.

Lâm Phàm biết đây chắc chắn là lại khám bệnh, có điều có thể thành bạn với lão Trịnh hiển nhiên cũng không phải là người bình thường, sau đó hỏi: “Nhân vật lớn nào mà có thể khiến lão Trịnh ông đích thân mở lời vậy?”

Lão Trịnh cười nói: “Mã Quân Quốc, trước đây là đồng đội cũ của tôi.”

“Mã Quân Quốc?”

Cái tên này có chút xa lạ không quá quen thuộc.

Ngược lại Triệu Minh Thanh bên cạnh có chút kinh ngạc: “Nguyên Bộ trưởng Bộ y tế...”

Lâm Phàm sững sờ hỏi ngược lại: “Lão Trịnh, là người của Bộ y tế sao?”

“Đúng, là người của Bộ y tế, có điều đã nghỉ hưu rồi, cũng giống như tôi chỉ lo tu thân dưỡng tính. Nhưng ông ta không có sở thích về quốc họa, ông ta thích chơi cờ.” Lão Trịnh cười nói. Bây giờ ông ta vẫn chưa biết chuyện giữa Lâm Phàm với Bộ y tế, nếu như biết sợ rằng cũng sẽ không nói như vậy.

“Lão Trịnh, gần đây ông có xem tin tức không?” Lâm Phàm hỏi.

“Không, sao vậy?” Trịnh Trọng Sơn hoài nghi hỏi, không biết lão Lâm nói như vậy là có ý gì.

Bây giờ Lâm Phàm có ý kiến rất lớn với Bộ y tế, mặc dù không nổi giận với đối phương nhưng cũng không thể hiện cho đã tha thứ cho đối phương.

“Lão Trịnh, chuyện này tôi không giúp được ông rồi, người của Bộ y tế tôi rất ghét.” Lâm Phàm mở lời nói thẳng, không có chút che giấu nào. Nếu như không phải là người của Bộ y tế hắn chắc chắn sẽ không từ chối, nhưng bây giờ nói đến điểm này hắn cũng nói rõ.

Nếu như hắn thực sự chữa trị cho người ta, vậy chuyện của học trò hân tính toán thế nào?

Bị người ta bắt nạt đến ngồi cả lên đầu, còn hùng hục đi khám bệnh cho người ta, uất ức này hắn không chịu được.

Trịnh Trọng Sơn sửng sốt, có chút không hiểu: “Đừng, lão Lâm, cậu nghe tôi nói. Chuyện này rốt cuộc là sao chứ? Sao cậu lại có mâu thuẫn với Bộ y tế? Cậu yên tâm chuyện này cậu cứ nói với tôi, tôi chắc chắn lấy lại công bằng cho cậu.”

Lâm Phàm: “Đừng nói công bằng nữa, vốn tâm trạng tôi không tồi nhưng lại bị ông nhắc đến chuyện này khiến tâm trạng tôi lại buồn bực rồi. Tắt máy trước nhé, bây giờ có thể khám bệnh cũng không phải chỉ có một mình tôi, ông nói người anh em kia của ông tìm người khác đi. Còn nữa Lâm Phàm tôi không phải là thầy thuốc cao quý gì đâu.”

Trịnh Trọng Sơn cảm thấy chuyện này có chút phức tạp, hơn nữa giọng điệu của lão Lâm có chút kích động: “Lão Lâm, đừng kích động, có chuyện gì thì từ từ nói.”

“Không kích động, chỉ là không thoải mái mà thôi, tắt máy trước nhé, tôi đang câu cá đó.” Lâm Phàm không nói gì nhiều, trực tiếp tắt điện thoại.

Triệu Minh Thanh lo lắng: “Lão sư, không có chuyện gì chứ?”

“Không đâu, câu cá.” Lâm Phàm xua tay không để chuyện này trong lòng.

Thủ đô.

Trịnh Trọng Sơn ngơ ngác có chút không thể hiểu. Sau đó nghĩ đến tin tức mà lão Lâm nói, vội vàng đến thư phòng mở máy tính ra tìm.

Tìm kiếm một hồi.

Sau khi đọc xong tất cả các tin tức, ông ta xem như là hiểu được chuyện này là như thế nào.

Cũng coi như là hiểu được lão Lâm vì sao lại ghét người của Bộ y tế như bậy, đặt vào vị trí ông ta thì ông ta cũng sẽ ghét.

Sau đó lấy điện thoại ra.

“Lão Mã, tôi hỏi ông một chuyện, bây giờ lãnh đạo của Bộ y tế có phải là tặng quà cho ông không?” Lão Trịnh cũng hỏi thẳng.

Mã Quân Quốc đầu dây bên kia ngơ ngác não cũng chưa phản ứng kịp: “Lão Trịnh, có ý gì?”

Trịnh Trọng Sơn: “Còn ý gì nữa, nếu như ông không nhận quà sao có thể để loại người này lên đến vị trí này vậy?”

“Không phải chứ lão Trịnh, ông không thể vu oan cho người khác được.” Mã Quân Quốc nóng nảy đây là vu khống.

“Tôi tìm lão Lâm cho ông, người ta vừa nghe là người của Bộ y tế không cho tôi chút thể diện gì, ông tự mình lên mạng xem tin tức đi. Sau đó gọi điện lại cho tôi, nói xem chuyện này ông muốn giải quyết như thế nào, tôi nhắc nhở ông, chuyện này tôi đọc cũng tức...”

Mã Quân Quốc: “...”

Bình Luận (0)
Comment