Chương 1505: Tư liệu có chút doạ người
"Đệch mợ!"
Tuy rằng không muốn dây dưa chuyện này, nhưng cũng không thể coi như mình không để bụng. Nếu việc này đã xảy ra, bản thân cũng không muốn so đo, đó là không muốn lãng phí thời gian, nhưng cũng không thể để họ bắt nạt người như vậy.
Còn muốn mình khám bệnh cho lãnh đạo tiền nhiệm, nếu không đưa ra lời giải thích hợp lý, có thể dễ dàng giải quyết như vậy sao?
Triệu Minh Thanh im lặng nhìn lão sư, ông biết lão sư còn nhớ rõ chuyện này, nếu không thì cũng sẽ không từ chối người ta thẳng thừng như vậy.
Tuy rằng đối phương không làm khó lão sư, nhưng lại ra tay với mình, vì thế lão sư làm như vậy cũng là vì ông.
Nghĩ tới đây, ông lập tức cảm động có chút muốn khóc.
"Minh Thanh, ông lại có cá rồi." Lâm Phàm phát hiện phao câu của Triệu Minh Thanh giật giật, hiển nhiên lại có thứ gì cắn câu.
Triệu Minh Thanh lập tức phản ứng lại, vội vàng nhấc cần lên, khi nhìn thấy con cá câu lên, nhất thời nở nụ cười: "Con này không ngờ còn rất lớn, ít nhất phải một cân đó.”
Lâm Phàm cất cần câu đi, tạm thời không câu được nữa, hắn chuẩn bị nghỉ ngơi một chút. Đồng thời hắn cũng không muốn biểu hiện quá kỳ quái ở trước mặt học trò mình.
Những thứ hắn câu lên đều có chút không giải thích được, một lần hai lần thì còn có thể, nhưng lần nào cũng vậy thì có chút quái dị.
......
Sau khi Mã Quân Quốc nghe chiến hữu cũ nói xong, ông thật sự lên mạng xem tin tức, ông cũng từng nghe qua về cái vị Lâm đại sư này. Thế nhưng chủ yếu là do lão Trịnh ở trước mặt ông nhắc tới một hai lần.
Bình thường ông cũng không đọc báo, cho dù xem cũng là kênh tin tức, xem quốc gia gần đây như thế nào.
Ông cũng không xem mấy tin tức giải trí linh tinh kia, dùng lời của người trẻ tuổi mà nói thì đây chính là không còn sống cùng một thế giới.
Các minh tinh hoàn toàn xa lạ đối với bọn họ.
Khi đọc được một tin tức, Mã Quân lập tức sửng sốt.
Trị được bệnh máu trắng?
Ông cũng không biết đến chuyện này, giờ phút này trong lòng lại tràn ngập tò mò nên vội vàng kiểm tra, sau khi xem xong tin tức, ông cũng ngây ngẩn cả người.
Người chữa được bệnh máu trắng này lại chính là Lâm đại sư mà lão Trịnh nhắc tới.
Trong mắt ông, dùng Trung y để chữa trị thì có chút không có khả năng, thế nhưng ông vẫn tiếp tục xem tiếp bài viết.
Ông rất tán thành việc công khai phương thuốc, cũng cảm giác vị Lâm đại sư này không giống bình thường.
Dù sao giá trị phương thuốc này lên đến ngàn vàng, thậm chí còn hơn thế nữa. Có thể có lòng công khai phương thuốc ra như vậy, đúng là khiến cho người ta vô cùng bội phục.
Ông tiếp tục xem xuống dưới.
Dần dần có chút mơ hồ, hình như cũng không có gì xảy ra.
Sao vị Lâm đại sư này lại có ý kiến với ông?
Hơn nữa tin tức duy nhất khiến ông thấy không ổn chính là chuyện Triệu Minh Thanh của Học viên Trung y Thượng Hải bị điều chuyển công tác, nhưng điều này trong mắt ông rất là bình thường.
Ông nghĩ không ra, lại gọi điện thoại cho lão Trịnh.
Trịnh Trọng Sơn nhìn thấy ông Mã gọi điện thoại tới cũng nở nụ cười, dường như ông ta đã hiểu được nội tình, ông nhận điện thoại.
"Lão Mã, thế nào rồi, có phải hiểu rõ rồi không?" Lão Trịnh hỏi.
Mã Quân Quốc kinh ngạc nói: "Không phải, lão Trịnh à, ông chỉ điểm cho tôi chút đi. Tôi đã xem tin tức rồi nhưng mà thấy không có vấn đề gì mà, sao Lâm đại sư này lại chán ghét Bộ Y tế như vậy?”
Trịnh Trọng Sơn ngây người: "Ông thật sự không rõ hay là giả vờ hồ đồ thế?”
Mã Quân Quốc thật sự không rõ, đáp: "Lão Trịnh à, ông vẫn nên nói thẳng với tôi đi, nếu cứ để cho tôi đoán, tôi thật sự đoán không ra nữa rồi. Ít nhất cũng phải để tôi hiểu vì sao tôi lại đắc tội anh bạn nhỏ này ở chỗ nào chứ.”
"Ông nhìn ông xem, lại nói sai lời rồi, cái gì mà anh bạn nhỏ chứ? Lão Lâm cũng không phải là anh bạn nhỏ, cậu ấy là người có năng lực. Nếu ông để cho lão Lâm nghe được lời này của ông thì không phải lại đắc tội người ta sao?" Trịnh Trọng Sơn cảm thấy bất đắc dĩ, ông cảm giác từ sau khi từ chức thì đầu óc lão Mã không còn linh hoạt nữa rồi.
Lão Lâm là anh bạn nhỏ?
Lời nói này cũng là do chưa từng tiếp xúc với lão Lâm mới nói ra được, nếu nhìn tuổi tác thì đúng là không có vấn đề. Thế nhưng đây là chuyện nhìn tuổi tác có thể quyết định được sao?
"Lão Mã, trước khi nói lại với ông chuyện này, tôi sẽ cho ông biết một ít kiến thức về lão Lâm." Trịnh Trọng Sơn nói.
Mã Quân Quốc có chút kinh ngạc, ngược lại có chút tò mò. Dựa vào thân phận và địa vị của lão Trịnh mà lại đi qua lại ngang hàng với một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, chuyện này vẫn thật kỳ quái.
Lúc này, Trịnh Trọng Sơn đang ở trong thư phòng mở trang tìm kiếm máy tính ra, trên web này có tư liệu chuẩn xác của lão Lâm, nhìn kỹ thì có chút dọa người.