Chương 1507: Đúng là có bệnh
Ngày hôm sau!
Phố Vân Lý.
Tối hôm qua Lâm Phàm không ngủ ngon, dù sao khách sạn cũng không thoải mái như ở nhà, khi đến cửa hàng thì đã thấy người dân đang chờ đợi.
Bánh kếp đã đi vào sâu trong trái tim của mọi người, nếu mỗi ngày bọn họ không mua thì sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Mặc dù mỗi ngày chỉ cố định bán mười phần, nhưng đôi khi cũng sẽ có người dân hiểu được tờ hướng dẫn dán trên tường, trung bình một ngày cũng phải bán hơn mười phần.
Đinh Đinh.
Vào lúc này, điện thoại di động của Lâm Phàm đổ chuông, là một số lạ gọi đến.
"Gần đây nhận được khá nhiều cuộc gọi từ số lạ, hình như dạo này mình đâu có chửi mắng ai đâu nhỉ." Lâm Phàm có chút nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn nhận điện thoại.
"Xin hỏi ai vậy?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên, nghe giọng điệu còn có vẻ lấy lòng: "Xin chào, xin hỏi ngài là Lâm đại sư sao?”
Lâm Phàm nghi hoặc đáp: "Là tôi, ông là ai?”
"Xin chào Lâm đại sư, tôi đến từ Sở Y Tế Thượng Hải..." Hạ Quân còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng báo máy bận truyền đến từ đầu dây bên kia.
Ông ta ngồi trong phòng làm việc đang cầm điện thoại di động, cả người đều có chút sững sờ, dường như không kịp phản ứng.
Ông ta không thể tin được, mình còn chưa nói xong đã bị người ta cúp điện thoại rồi.
Quá đáng, thật sự là quá đáng.
Tuy rằng trong lòng rất bất mãn, nhưng lại không thể làm gì được, vừa rồi ông bị lãnh đạo phía trên mắng đến máu chảy đầm đìa.
Trong lòng ông ta cũng thấy rất oan ức.
Không phải ông ấy nói “tư tưởng của Triệu Minh Thanh có chút không thích hợp”, lời này theo ông ta hiểu thì có lẽ là phải thuyên chuyển công tác hoặc chèn ép một chút, chẳng lẽ xử lý thế này còn có thể có vấn đề hay sao?
Haizz, tâm tư lãnh đạo, quả nhiên không dễ đoán mà.
Hơn nữa lãnh đạo còn hạ tử lệnh cho ông ta, nếu như không thể làm cho Lâm đại sư nguôi giận thì chuyện này vẫn chưa xong đâu.
Cuối cùng, ông ta đành nhấc điện thoại lên, tiếp tục gọi điện.
Nếu như không giải quyết xong chuyện này, ông cũng không có cách nào nói chuyện với cho cấp trên.
Tại phố Vân Lý.
Lâm Phàm cũng cười thầm trong lòng, Sở Y Tế địa phương này cũng có mặt mũi gọi điện thoại cho hắn? Hắn không tức giận mắng chửi đã là may rồi, còn chủ động khiêu chiến giới hạn của hắn, đúng là có chút quá đáng mà.
Đinh Đinh.
Điện thoại lại reo.
Lâm Phàm nhìn số điện thoại này, sau đó trực tiếp nhận điện thoại: "Ông bị bệnh à, ông muốn làm gì? Nói..."
Hạ Quân bị lãnh đạo mắng, hiện tại lại bị Lâm đại sư mắng, trong lòng ông ta tức giận sắp nổi bão. Nhưng ông ta không còn cách nào, bản thân bị kẹp ở giữa khó có thể giải quyết, cuối cùng chỉ có thể nhẫn nại.
"Lâm đại sư, đều là hiểu lầm, hiểu lầm. Tôi là Hạ Quân của Sở Y Tế, tôi muốn nói chuyện với ngài." Sắc mặt Hạ Quân ở đầu dây bên không tốt lắm, từ khi nào ông ta lại gặp phải tình huống thế này.
Những lãnh đạo bệnh viện kia nhìn thấy mình đều vô cùng khách khí.
Hiện tại trong điện thoại bị người ta mắng, mà vẫn phải nói chuyện từ tốn, thật sự là tức chết mà.
"Có việc thì nói, đừng nói nhảm." Lâm Phàm nói, hắn thực sự chẳng có hảo cảm gì với Sở Y Tế, nhưng ngẫm lại Sở Y Tế gọi điện thoại tới, chỉ sợ là lão Trịnh truyền đạt ý tứ của hắn rồi.
Nhưng theo hắn thấy, thế này còn lâu mới đủ.
"Là như vậy, đối với việc điều chuyển công tác của đồng chí Triệu Minh Thanh, sau khi trải qua thảo luận lại thì chúng tôi phát hiện đích thật là do chúng tôi suy nghĩ không chu đáo. Chúng tôi đã hiểu rõ vấn đề của mình nên hy vọng Lâm đại sư có thể thông cảm." Những lời này đều là Hạ Quân tự ép mình phải nói ra.
Ông ta vậy mà phải nói ra những lời như vậy với một công dân nhỏ bé, nếu như bị người ta biết thì còn không bị cười chết.
Nhưng quên đi, nhịn, chỉ cần giải quyết xong chuyện này thì hết thảy đều dễ làm.
Chỉ là, Lâm Phàm cũng không cho ông ta chút mặt mũi: "Tôi nói ông có bệnh đúng không? Quyết định là do các ông đưa ra, hiện tại lại biết mình sai rồi, đùa à? Còn nữa, ông gọi điện thoại cho tôi làm gì? Muốn gọi thì cũng phải gọi cho học trò của tôi, được rồi, tôi không nói nhiều với ông, cúp đây.”
Tút tút.
Đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng máy bận, điều này khiến Hạ Quân hoàn toàn tức giận.
Nhân viên bên ngoài văn phòng cũng nghe được tiếng lãnh đạo chửi bới trong phòng làm việc thì đều kinh hồn bạt vía, buổi sáng lúc bọn họ tới đây đã phát hiện sắc mặt lãnh đạo rất khó coi, cho nên cũng không ai nguyện ý muốn gặp xui xẻo, ai cũng đều trốn xa.
......
"Anh Lâm, điện thoại của ai vậy?" Triệu Chung Dương hỏi.
Lâm Phàm đáp: "Sở Y Tế địa phương, chính là kẻ ngốc ra lệnh điều động thuyên chuyển công tác kia. Bây giờ lại gọi điện thoại tới nói xin lỗi, còn nói là đã kiểm điểm sâu sắc, tên này đúng là có bệnh mà.”