Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1508 - Chương 1508 - Tìm Đến Cửa Xin Lỗi

Chương 1508 - Tìm đến cửa xin lỗi
Chương 1508 - Tìm đến cửa xin lỗi

Chương 1508: Tìm đến cửa xin lỗi

"Anh Lâm, chuyện này thật kỳ lạ nha, loại chuyện này rất hiếm thấy đó, bọn họ vậy mà còn có thể biết mình sai sao. Bọn họ không phải là người cho dù biết mình sai cũng có thể tìm được trăm ngàn lý do để che giấu lỗi lầm mà?" Triệu Chung Dương nói.

Ngay khi Lâm Phàm chuẩn bị lải nhải với Triệu Chung Dương vài câu thì, mẹ nó, điện thoại lại gọi tới.

"Đã xong hay chưa vậy?" Trong lòng Lâm Phàm có chút khó chịu, gọi điện thoại gọi đến nghiện luôn rồi à, thật đúng là khó chịu mà.

Sau đó hắn thẳng tay cúp máy, thuận tiện đưa số điện thoại vào danh sách đen.

Mà Hạ Quân sau khi nghe được thanh âm ở đầu dây bên kia thì cũng sửng sốt, tên này vậy mà chặn số của mình luôn rồi.

"Thật không biết tốt xấu." Hạ Quân tức giận mắng một câu, nhưng nếu sự tình không giải quyết được thì vị trí này của ông ta cũng không ngồi vững được nữa.

Tình huống hiện tại, chẳng lẽ là muốn ông ta đích thân đi qua hay sao?

Chuyện này ...

Tình huống hiện giờ hắn cũng không tức giận, đại khái chính là nước giếng không phạm nước sông, tôi không chọc ông mà ông cũng đừng chọc tôi, chúng ta coi như không quen biết.

Sau đó hắn mở Weibo viết mấy chữ, kèm thêm một biểu tình nhỏ, hoàn toàn biểu đạt tâm tình hiện giờ ra.

"Thật sự phiền phức."

Cư dân mạng lập tức bình luận.

Lâm Phàm hiện tại thật sự rất nổi tiếng, cho dù là độ thảo luận đề tài của một số ngôi sao lớn cũng không cao bằng hắn, rõ ràng hắn không có tác phẩm nào nhưng lại nổi tiếng đến mức khó có thể bắt chước.

“Đỉnh vãi...... Có thể làm cho Lâm đại sư phiền não như thế, đó nhất định là chuyện lớn.”

"Cầu Lâm đại sư đừng lượn lờ nữa, mau chóng khắc phục bệnh AIDS đi."

"Cầu Lâm đại sư đừng có lượn nữa, mau chữa khỏi ung thư phổi."

"Cầu Lâm đại sư đừng chơi nữa, nhanh chóng chữa khỏi bệnh tim."

......

Lâm Phàm nhìn thoáng qua những bình luận này cũng lập tức cảm thấy bất đắc dĩ, fan hâm mộ bây giờ không dễ quản lý, đều bắt đầu nghịch ngợm quá rồi, tâm tình hắn vốn có chút khó chịu cũng bị chọc cười.

Xem ra từ sau khi mình giải quyết được bệnh máu trắng, đông đảo cư dân mạng đều muốn hắn khắc phục càng nhiều bệnh tật hơn.

Sau đó hắn mở Weibo, nhanh chóng trả lời.

"Mấy người coi tôi là thần à..."

Tuy rằng đây là một câu nói trêu chọc của Lâm Phàm, nhưng hắn cũng nghĩ thầm trong lòng. Kỳ thật nếu cố gắng một chút, hình như những chuyện này cũng không phải là không thể làm được.

Nhưng vẫn phải ổn định trước đã.

Làm càn quá mức thật sự sẽ không tốt.

Buổi chiều.

Ngay khi Lâm Phàm đang nghỉ ngơi, một gương mặt già nua xuất hiện trước cửa hàng.

"Lâm đại sư..."

Giọng điệu này có ý lấy lòng, thương lượng.

Đám người Điền Thần Côn nhìn đối phương, thấy biểu tình này cũng có chút khinh thường, vẻ mặt này thật là ti tiện mà, vừa nhìn đã biết là tiện nhân.

Lâm Phàm ngẩng đầu lên: "Ông là ai vậy? ”

Vẻ mặt Hạ Quân tươi cười đáp: "Lâm đại sư, tôi chính là người buổi sáng nói chuyện điện thoại với ngài, tôi là Hạ Quân ở Sở Y Tế. Kỳ thật, chuyện này thật sự là hiểu lầm, ngài nghe tôi nói, chuyện này ấy mà, thật sự là chúng tôi suy nghĩ không chu toàn..."

"Chờ một chút, trước tiên đừng nói gì, tôi không muốn nghe ông nói những lời này. Tôi hỏi ông, rốt cuộc ông muốn làm gì?" Lâm Phàm hỏi.

Hắn thực sự không ngờ tên này lại dám tới đây, cũng không sợ mình không nhịn được, một quyền đánh chết ông ta sao.

Hạ Quân nịnh bợ nói: "Lâm đại sư, tôi thật sự chân thành, chúng tôi sâu sắc suy nghĩ lại việc mình làm. Chúng tôi sẽ thu hồi quyết định xử lý đồng chí Triệu Minh Thanh, hy vọng đồng chí Triệu tiếp tục đảm nhiệm chức viện trưởng Học viện Trung y Thượng Hải.”

Lâm Phàm giơ tay lên, nói: "Chờ đã, ông nói sai rồi, không phải các ông xử lý, mà là học trò của tôi tự mình nghỉ hưu.”

Hạ Quân đã thầm chửi bới trong lòng, cảm giác lần này mình xuống ngựa thật sự là quá mất mặt, nhưng ông ta nhất định phải giải quyết chuyện này, nếu không sẽ liên quan đến cái ghế của mình.

"Đúng, đúng, là đồng chí Triệu tự mình nghỉ hưu, không phải chúng tôi xử lý...."

Lâm Phàm đùa giỡn nhìn đối phương: "Tôi thấy ông có ý kiến rất lớn với tôi.”

Hạ Quân sửng sốt, vội vàng xua tay: "Làm sao có thể, Lâm đại sư làm ra chuyện tốt như vậy, làm sao tôi có thể có ý kiến đây.”

Lâm Phàm giơ tay lên: "Tôi hỏi ông, cửa hàng của tôi tên là gì?”

"Lâm đại sư." Hạ Quân nghi hoặc, không biết thằng nhóc này rốt cuộc muốn làm gì.

"Nếu ông đã biết tên cửa hàng là Lâm đại sư vậy thì hẳn là nên biết tôi làm gì, ông cho rằng tôi nhìn không thấu trong lòng ông đang nghĩ gì phải không. Trước tiên tôi cho ông một chút thời gian để ổn định tâm trạng của ông, sau đó rồi chúng ta nói chuyện."

Hắn cũng không phải dễ lừa gạt như vậy, đúng là không muốn nói nhiều với đối phương, nhưng mà hiện tại đối phương lại tự mình tìm tới cửa, vậy thì chơi đùa với ông ta một phen. Không khiến ông ta ngoan ngoãn nghe lời vậy đúng là không được rồi.

Bình Luận (0)
Comment