Chương 1509: Mất hết mặt mũi
Đối phương đích thân tìm tới cửa khẳng định là phía trên đã lên tiếng, trách nhiệm này cũng chỉ có ông ta gánh. Nhưng mặc kệ tình huống gì, trước tiên làm giảm nhuệ khí rồi nói sau, nếu không đối phương lại cho rằng Lâm Phàm hắn dễ bị bắt nạt.
Lúc này Hạ Quân đã sắp nổ tung, tên họ Lâm này thật sự quá đắc ý, muốn được nước lấn tới. Một nhân vật lớn như mình đến thương lượng với hắn, không chỉ không được coi trọng mà còn bị hắn dùng giọng điệu của cấp trên dạy dỗ cấp dưới.
Thể diện của ông sau này còn đặt ở đâu đây?
Huống hồ, chỉ với tuổi tác của ông ta thì cũng có thể coi như ông của hắn.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng Hạ Quân lúc này mà thôi, ai bảo người ta quá mức trâu bò như thế, không phục cũng không được.
Lâm Phàm uống trà, nhìn Hạ Quân đứng ở cửa, hắn cũng không vội, ngồi chờ đối phương điều chỉnh tâm tính cho tốt.
Vốn buổi chiều hắn muốn đến Viện phúc lợi xem một chút, hiện tại kéo dài một chút cũng được, vui vẻ chơi với ông ta một phen vậy.
Hạ Quân thấy đối phương không nhúc nhích, hiển nhiên muốn làm khó dễ với mình, nhưng ông cũng không tin đối phương có thể hiểu được tâm tư của mình.
"Thế nào rồi? Điều chỉnh xong tâm trạng chưa?” Lâm Phàm hỏi.
Hạ Quân lập tức gật đầu: "Lâm đại sư, ổn định xong rồi, tâm trạng tôi tốt rồi.”
Lâm Phàm lắc đầu: "Tôi thấy tâm trạng của ông vẫn còn chưa ổn định, cứ đứng trước cửa nửa tiếng đi. Đương nhiên, ông có thể xoay người rời đi, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”
Nghe hắn nói như vậy, Hạ Quân thật sự rất muốn nổi giận mà nói một câu: “Con mẹ nó, mày cho rằng mày là ai, mày có biết tao là ai không? Dám nói chuyện với tao như vậy.”
Đương nhiên, ông cũng chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, thật đúng là không có gan này.
Triệu Chung Dương sùng bái nhìn anh Lâm, vừa rồi anh ta đã lên mạng tìm kiếm một chút, Hạ Quân này lại là chủ nhiệm, chính là đại nhân vật đó nha.
Hiện tại bị anh Lâm đối đãi như vậy, còn không dám lên tiếng, chuyện này cũng khiến người ta bội phục.
Ông chủ cửa hàng kế bên là ông Lương cầm hạt dưa trong tay, đến buôn chuyện.
"Ông chủ nhỏ, tôi đến tán gẫu với cậu đây." Ông Lương chia một nửa túi hạt dưa cho Lâm Phàm, sau đó nhìn về phía Hạ Quân đang đứng ở cửa hỏi: "Ơ, tên này là ai vậy?”
Lâm Phàm cắn hạt dưa, đáp: "Đại nhân vật..."
Hạ Quân nghe được ba chữ "đại nhân vật" này, nhất thời cảm giác mặt mình vừa nóng vừa rát, giống như bị người ta tát cho mấy cái.
Ông ta đích thực là đại nhân vật, nhưng có đại nhân vật nào bị đối đãi như vậy sao?
Ông Lương sửng sốt, hỏi: "Ông chủ nhỏ, người ta là đại nhân vật sao còn không mời vào, bắt đứng ở cửa làm gì?”
Lâm Phàm nhổ vỏ hạt dưa nổ vào thùng rác, liếc mắt một cái: "Tôi bảo ông ta đứng nửa giờ, ổn định tâm trạng một chút.”
“Ha!” Lão Lương lập tức hứng thú, cánh tay chống lên quầy, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn, giống như xem khỉ biểu diễn.
"Sao tôi lại có cảm giác giống như việc bị phạt đứng ở cửa vậy, tôi cũng hay dùng cách này với con trai tôi."
Lời này tuy rằng hình dung rất thích hợp, nhưng có chút thô tục.
Sắc mặt Hạ Quân thay đổi rõ ràng.
Ông Lương lại hỏi: "Sao đại nhân vật này lại đứng ở cửa?”
Lâm Phàm cười nói: "Ra ngoài làm loạn thì phải nhận lỗi, bị đánh cũng phải đứng để người ta nhìn. Đây không phải đang tự nhận lỗi sao?”
Sắc mặt Hạ Quân hết xanh lại trắng, cuối cùng thầm thở dài. Quên đi, vì mũ ô sa của mình, phải nhịn đi vậy.
Ông Lương cười cười, cảm giác nơi này của ông chủ nhỏ thật đúng là náo nhiệt, thường xuyên xảy ra mấy chuyện quái dị, niềm vui trong cuộc sống cũng tăng lên nhiều.
Nửa tiếng trôi qua.
Lâm Phàm phát hiện sắc mặt Hạ Quân hết xanh lại trắng, có chút bất lực và sợ hãi.
Hiển nhiên trong thời gian ngắn này, nội tâm của ông ta đã tranh đấu mãnh liệt. Cuối cùng xác định, lúc nên sợ vẫn phải sợ hãi.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Lão Lương vẫn ngồi hóng hớt, ngoại trừ lúc phải buôn bán thì trở về xử lý một chút, nhưng sau khi làm xong lại lập tức chạy tới, còn lấy một nắm hạt dưa lớn tới đây, tiếp tục tám chuyện.
Kỳ thật quan trọng nhất là ông muốn nhìn xem rốt cuộc tên này tới làm gì.
Trong lòng Hạ Quân vô cùng bất mãn với lão Lương này, ông ta lại coi mình như khỉ, nhưng có Lâm đại sư ở đây nên ông cũng không nói được gì.
Trong lòng ông ta cũng thầm gào thét, hiện tại mọi người đều làm sao vậy, chuyện này có cái gì đẹp mắt chứ? Hơn nữa Lâm đại sư này hoàn toàn là không định chừa lại cho mình chút mặt mũi nào mà.
"Hiện tại tâm trạng đã điều chỉnh xong chưa?" Lâm Phàm nhìn thời gian gần như đến, mở miệng hỏi.
Ông ta bây giờ làm gì dám tỏ thái độ nữa chứ, chuyện này phía trên đã hạ mệnh lệnh nhất định phải giải quyết, cho dù dùng biện pháp gì cũng phải giải quyết ổn thỏa.
"Ổn rồi, ổn rồi." Hạ Quân vội vàng nói, hiện tại ông ta hận không thể nhanh chóng giải quyết sự tình, rời khỏi nơi này.
Mất mặt, thật sự là quá mất mặt.