Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1511 - Chương 1511 - Tôi Là Đệ Nhất, Ông Ta Là Đệ Nhị

Chương 1511 - Tôi là đệ nhất, ông ta là đệ nhị
Chương 1511 - Tôi là đệ nhất, ông ta là đệ nhị

Chương 1511: Tôi là đệ nhất, ông ta là đệ nhị

"Mau đi thôi, nhìn thấy các người là tâm tình không tốt đẹp gì cả." Lâm Phàm không kiên nhẫn khoát tay, Hạ Quân cũng nịnh bợ cười gật đầu rời đi.

Tại lối rẽ.

Hạ Quân không vui, trong lòng thầm mắng, thật là đáng giận.

Ngày hôm sau!

Tuyên bố chính thức của Sở Y Tế đã được đưa ra.

"Đối với việc điều động đồng chí Triệu Minh Thanh, sau khi trải qua nhiều lần bàn bạc, chúng tôi đã suy nghĩ sâu sắc về vấn đề của bản thân. Tại đây, chúng tôi bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc đối với đồng chí Triệu Minh Thanh, đồng thời mời đồng chí Triệu Minh Thanh tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Viện trưởng Học viên Trung y Thượng Hải. Với đề nghị của Lâm đại sư, chúng tôi cũng nhận thức được những thiếu sót của bản thân, sau này mời quần chúng nhân dân tiếp tục giám sát và nhắc nhở..."

Khi tuyên bố này được đưa ra, nhiều người đã choáng váng.

Theo bọn họ thấy, chuyện này đúng là không khoa học.

Nhìn nhầm rồi sao?

Chẳng lẽ mặt trời mọc từ đằng tây rồi?

Khi Lâm Phàm đọc được tuyên bố này, cũng là tag trả lời một chút: "Biết sai có thể sửa là tốt rồi, lần sau đừng đưa ra quyết định ngu ngốc nữa, ảnh hưởng đến hình tượng tổng thể.”

Weibo chính thức của Sở Y Tế còn cố ý trả lời Weibo của Lâm Phàm, trả lời mấy biểu tình tươi cười lại còn gật đầu.

Các phóng viên, cư dân mạng đều choáng váng.

Cơ quan này hôm nay không biết có uống nhầm thuốc hay không...

Còn đối với Lâm Phàm mà nói, cái tên kia lại còn tỏ vẻ đáng yêu, mặt dày không ngửi nổi mà.

Sau khi Triệu Minh Thanh biết chuyện này, trong lòng mừng như điên, ông hưng phấn nói không nên lời, không ngờ mình có thể trở lại trường học quen thuộc.

Nhưng mà ngay sau đó ông lại nghĩ tới một chuyện, ngày hôm qua lúc lão sư gọi điện thoại cho mình thì hình như giọng điệu có chút quái dị. Sau đó ông đột nhiên cả kinh, chẳng lẽ lão sư không quá hy vọng mình trở về trường sao?

Trong lòng ông có chút lo lắng, dự định gọi điện thoại cho lão sư, nếu lão sư thật sự không đồng ý, ông vẫn nguyện ý nghe theo ý kiến của lão sư.

Tại Phố Vân Lý.

Lâm Phàm không nghĩ tới chuyện này nữa, coi như đến lúc này là chấm dứt, có thể khiến đối phương cúi đầu thì đã xem như là kết quả tốt nhất rồi. Nếu để cho người bình thường đến thử một lần, bản thân không cúi đầu đã xem như tốt rồi. (Chủ yếu là sợ 404.)

Đinh Đinh.

Lâm Phàm nhận điện thoại.

"Minh Thanh, có chuyện gì không?" Lâm Phàm hỏi.

Triệu Minh Thanh ở đầu dây bên kia có chút dè dặt nói: "Lão sư, chuyện là… học trò thật sự có thể trở về sao?”

Giọng điệu của ông ấy có chút không tự tin, dường như là đang hỏi ý kiến.

Lâm Phàm cười cười, sao hắn có thể không nghe ra suy nghĩ trong lòng Triệu Minh Thanh. Thế nhưng sự tình đều đã như vậy, hơn nữa hắn là người rất sáng suốt, chắc chắn sẽ không có chuyện ép buộc người khác theo hắn. Hơn nữa, đây còn là học trò của hắn, chuyện như vậy càng không có khả năng.

"Không trở về thì làm gì đây? Nếu ông đã mở lời, chính ông cũng muốn trở về, vậy thì trở về thôi, tôi còn có thể nói gì thêm?” Lâm Phàm nói.

Triệu Minh Thanh thở phào nhẹ nhõm, nói: "Lão sư, tại tôi sợ ngài sẽ tức giận cho nên… nhưng ngài yên tâm. Nếu lần sau còn có chuyện như vậy, tôi nhất định sẽ không trở lại nữa.”

"Được rồi, được rồi, lại còn lần sau gì chứ." Lâm Phàm cười mắng, sau đó nghĩ đến một chuyện: "À, đúng rồi, nói cho ông biết một chuyện, lát nữa tôi sẽ đưa số điện thoại ông cho một người bạn. Nếu ông ta liên lạc với ông, ông cứ giúp ông ta xem bệnh cho một người, cứ tùy ý xem một chút là được, chữa không được cũng không sao.”

Triệu Minh Thanh gật đầu: "Biết rồi, lão sư.”

Hai người trò chuyện một hồi rồi mới cúp điện thoại.

Lâm Phàm xoay cổ, hiện tại tốt rồi, đại công cáo thành, chuyện tiếp theo chính là chuyện của viện phúc lợi, còn có việc câu cá nữa chứ. Kiến thức câu cá này đúng là có chút lợi hại, không ngờ câu được thứ gì đó thì đều là thứ rất kỳ diệu. Cho tới bây giờ, ngoại trừ kiến thức võ hiệp ra thì đây là trang kiến thức lớn khiến hắn kinh ngạc nhất.

Ngay khi hắn đang suy nghĩ những chuyện này, Trịnh Trọng Sơn gọi điện đến.

Nhìn thấy số điện thoại, hắn không muốn trả lời, thế nhưng vẫn nhận.

"Lão Lâm à, sự tình thế nào rồi? Xem như hài lòng chưa, chuẩn bị khi nào đến thủ đô? Chúng ta vui vẻ tụ hội một chút. " Trịnh Trọng Sơn cười nói, ông đã đọc tin tức, tuy rằng không ra sao nhưng cũng coi như là đã cúi đầu nhận sai. Về phần để cho tổng bộ tuyên bố nhận sai, cái này có chút không tốt lắm, dù sao cũng là bộ phận đầu tàu, ảnh hưởng không tốt đến hình tượng.

"Gần đây tôi không có việc gì đến thủ đô, tôi sẽ cho ông số học trò của tôi, ông liên lạc với ông ấy." Lâm Phàm nói.

Trịnh Trọng Sơn sửng sốt: "Lão Lâm, sao cậu không đến chứ, bệnh này chỉ có cậu mới có thể chữa.”

Lâm Phàm: "Đừng xem thường học trò tôi dạy ra, tôi là đệ nhất trên thế gian, ông ấy là người thứ hai, còn đòi hỏi thế nào nữa.”

Bình Luận (0)
Comment