Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1512 - Chương 1512 - Ngày Tuyển Chọn Giáo Viên

Chương 1512 - Ngày tuyển chọn giáo viên
Chương 1512 - Ngày tuyển chọn giáo viên

Chương 1512: Ngày tuyển chọn giáo viên

Ài, ông ta thấy tính cách tự tin này của lão Lâm vẫn không thay đổi, nhưng quả đúng là y thuật đệ nhất thế gian, thật đúng là không phải tự cao tự đại. Chỉ là về phần học trò này, ông ta có chút không tin tưởng.

Nhưng vẫn có thể cảm giác được, trong lòng lão Lâm vẫn còn có lửa giận, chỉ là đang dần dịu đi.

"Được, học trò của cậu cũng được, cậu nói là thứ hai vậy thì thứ hai. Kỳ thật chuyện này tôi không cưỡng cầu, nếu cậu từ chối thì tôi khẳng định sẽ không nói gì thêm." Trịnh Trọng Sơn nói.

Lâm Phàm nở nụ cười: "Được rồi, tôi hiểu ý của ông, nhưng nếu lão Trịnh đã tự mình mở miệng thì tôi cũng nên nể mặt. Thời gian này tôi thật sự rất bận rộn, tòa nhà giảng dạy ở viện phúc lợi đã xây xong, tôi phải đi tìm vài giáo viên đáng tin cậy mới được.”

Trịnh Trọng Sơn biết chuyện Lâm Phàm tiếp nhận viện phúc lợi, ngược lại có chút ý muốn giúp đỡ: "Có muốn tôi mở lời giúp cậu không, cam đoan tất cả đều là sinh viên đại học hàng đầu.”

"Không cần, chỗ nhỏ tôi nuôi không nổi, tôi tự mình làm là được. Tôi cúp máy trước đây, tôi sẽ gửi số điện thoại cho ông." Hắn biết lão Trịnh có năng lực, nhưng cũng không cần thiết. Những đứa nhỏ kia đều từng dùng tiểu thông tuệ đan phẩm chất hoàn mỹ, chỉ số thông minh đã rất cao, học rất nhanh, thậm chí có thể tự học được.

Mà hắn muốn nhất chính là truyền đạt kiến thức mà mình đã mở ra cho bọn trẻ.

Đương nhiên, có một số kiến thức không thể truyền được, nhưng những thứ có thể truyền đạt được thì nhất định phải để chúng học thật tốt. Bản thân hắn tiếp nhận viện phúc lợi, còn có thể để cho đám nhóc kia bình thường một đời được sao?

Nếu không có gia đình tốt, vậy thì để cho bọn nhỏ phát triển thành những tài năng quý giá mà người khác phải nâng niu trong lòng bàn tay.

Sau khi cúp máy, hắn gửi số điện thoại.

"Tôi đến viện phúc lợi một chuyến." Lâm Phàm đứng dậy, chào hỏi bọn Điền Thần Côn một tiếng rồi xuất phát đến viện phúc lợi.

Tại viện phúc lợi.

Tòa nhà giảng dạy đã hoàn thành, hơn nữa khi xây dựng tòa nhà giảng dạy thì họ vừa xây dựng vừa trang trí, lựa chọn vật liệu đều là tốt nhất, giảm thiểu ô nhiễm.

Khi đến viện phúc lợi, bọn trẻ đang học vẽ.

Bọn nhỏ học quốc họa cũng đã được một thời gian dài, kỹ năng đã tiến bộ rất nhanh, trong đó đứa nhỏ có thiên phú nhất có thể vẽ một bức quốc họa một mình, hơn nữa còn rất khác lạ.

Chúng đã đuổi kịp với những người học tập trong nhiều năm.

Viện trưởng Hoàng rất hài lòng trước sự thay đổi của viện phúc lợi, từ sau khi Lâm đại sư tiếp nhận thì mọi thứ đều trở nên tốt hơn.

"Lâm đại sư, về chuyện giáo viên, tôi có một vài biện pháp.”

Lâm Phàm nói: "Được rồi, bên kia cô cũng liên lạc một chút, nhưng phải vượt qua tiêu chuẩn đạo đức. Họ cũng không cần lo lắng chuyện tiền lương, chỉ cần có kiên nhẫn, có bản lĩnh, viện phúc lợi có thể đưa ra mức lương thích hợp với bọn họ.”

Hắn cũng không lo lắng chuyện tiền bạc, sinh ra không có đến chết không mang đi, dùng vào chuyện hữu dụng là tốt nhất rồi.

"Chú Lâm, lâu rồi chú không tới." Nhọc mập mạp đang vẽ tranh nhìn thấy Lâm Phàm liền chạy tới, đôi mắt to nhìn chằm chằm Lâm Phàm.

Lâm Phàm có chút xấu hổ, gần đây có nhiều chuyện nên hắn không để ý đến viện phúc lợi, lỗi này hắn đành phải nhận.

Hắn xoa đầu nhóc mập, nói: "Chú Lâm có việc bận, về sau sẽ không vậy nữa, đi nào, nhìn xem nhóc mập vẽ thế nào.”

Nhắc tới tác phẩm, nhóc mập rất vui vẻ, sau đó kéo tay Lâm Phàm: "Chú Lâm, chú mau nhìn xem cháu vẽ rất đẹp, bà Hoàng nói cháu là người vẽ tốt nhất.”

Lâm Phàm đứng trước tác phẩm cũng thầm tán thành, quả nhiên là vẽ rất tốt. Tuổi còn nhỏ mà đã ra dáng họa sĩ như vậy, có thể nói là vượt qua không ít người, cho dù là những người học vẽ vài năm cũng chưa chắc đã đuổi kịp.

Nếu như bồi dưỡng kỹ lưỡng, sau này nói không chừng sẽ trở thành một họa sĩ đỉnh cấp.

Hàn Lục cũng kinh ngạc không chịu nổi trước đầu óc thông minh của bọn trẻ, trong lòng cũng chân thành vui vẻ, cảm giác ông trời không cho bọn trẻ một mái nhà ấm áp nhưng lại cho chúng một cái đầu thông minh.

Mà anh ta ở viện phúc lợi cũng là làm bạn và bảo vệ cho bọn nhỏ, đồng thời cũng dạy bọn nhỏ rèn luyện thân thể.

Hướng phát triển này trong mắt Lâm Phàm cũng rất tốt.

Vài ngày sau.

Ngày hôm nay vô cùng quan trọng.

Bởi vì hôm nay là một ngày quan trọng để lựa chọn giáo viên cho viện phúc lợi.

Đối với người khác thì chỉ là tuyển dụng giáo viên thôi thì có gì mà to tát chứ. Nhưng chuyện này rất quan trọng đối với Lâm Phàm, hắn rất để ý chuyện lựa chọn giáo viên lần này.

Hắn cũng không muốn những đứa nhỏ vốn đã rất đáng thương này lại bị thương tổn lần nữa, cho nên chuẩn bị tự mình ra trận.

Mà mấy ngày trước, hắn đã bàn bạc xong với Triệu Minh Thanh. Thống nhất thời gian, để cho những người ứng tuyển đến viện phúc lợi.

Bình Luận (0)
Comment