Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1513 - Chương 1513 - Phương Pháp Sàn Lọc Ứng Viên

Chương 1513 - Phương pháp sàn lọc ứng viên
Chương 1513 - Phương pháp sàn lọc ứng viên

Chương 1513: Phương pháp sàn lọc ứng viên

Buổi sáng.

Bánh kếp trên phố Vân Lý tạm dừng bán một ngày, những người dân xếp hàng kia cũng bất đắc dĩ thở dài, ông chủ nhỏ thật sự quá lười biếng. Nhưng sau khi nghe ông chủ nhỏ đến viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, bọn họ lập tức tha thứ cho ông chủ nhỏ.

Họ rất tôn trọng những người có tấm lòng nhân hậu, cũng coi như cảm thông cho ông chủ nhỏ.

Giang Tuệ như thường lệ lên xe buýt, cô là một sinh viên sắp tốt nghiệp đại học sư phạm, học kỳ này hầu hết thời gian đều đang tìm việc làm. Nhưng bởi vì hiện tại người học trường sư phạm càng ngày càng nhiều, nên cũng không dễ dàng để tìm việc.

Cạnh tranh quá lớn, muốn ứng tuyển vào trường học tốt đều phải đấu chọi đến vỡ đầu máu chảy, còn chưa chắc đã có cơ hội.

Lần này, cô biết được viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn muốn tuyển dụng giáo viên, nên lập tức đăng ký.

Bởi vì Lâm đại sư là thần tượng trong lòng cô, nếu như có thể đến chỗ thần tượng làm việc thì thật sự quá may mắn.

Hơn nữa đây còn là một viện phúc lợi, ý nghĩa sâu sắc, cho nên khi biết được chuyện này cô đã đăng ký rất sớm.

Trên xe, cô ổn định lại cảm xúc để bản thân bình tĩnh, chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn.

Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.

Lâm Phàm được trang bị vũ khí hạng nặng, đứng trong bóng tối.

"Chú Lâm, khi nào thì bắt đầu?" Mập mạp tò mò hỏi, ngày hôm qua cậu nhóc bị chú Lâm kéo ra một mình, điều này khiến cậu rất vui vẻ, bởi vì chú Lâm sắp xếp cho cậu một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng.

"Chờ một chút, đừng nóng vội, chuyện hôm qua chú nói, cháu đã nhớ kỹ chưa?" Lâm Phàm hỏi.

"Nhớ kỹ, cháu đã chuẩn bị tốt rồi." Nhóc mập hưng phấn gật đầu, sau khi chú Lâm nói với cậu, cậu vô cùng nghiêm túc nghiền ngẫm một đêm, tràn đầy tự tin với chuyện này.

Lâm Phàm hài lòng gật đầu: "Nhóc mập, chú tin tưởng tố chất nghề nghiệp của nhóc.”

Mà đúng lúc này, lục tục có đợt người đầu tiên tới.

"Nhóc mập lên đi." Lâm Phàm lên tiếng.

Mập mạp không chút do dự, trực tiếp khóc “oa oa” xông ra ngoài, vừa đi vừa khóc, thanh âm vang dội thành công khiến cho đám người ứng viên kia chú ý.

Còn Lâm Phàm thì âm thầm dựa vào tường quan sát.

Vì để chọn được giáo viên có phẩm chất đạo đức tốt cho viện phúc lợi, nhất thiết phải khảo hạch thật kỹ, nhưng mà hắn cũng không có biện pháp.

Trên tường viện phúc lợi có một cái camera, lẳng lặng ghi lại một màn này.

Mà Triệu Chung Dương thì nhìn màn hình, trong tay có một quyển sổ nhỏ để chuẩn bị ghi chép.

Các ứng viên đã đến cửa viện phúc lợi đều dừng lại khi nhìn thấy đứa trẻ đứng ở nơi đó khóc lóc. Có một số ứng viên nhìn thời gian, sau đó do dự một hoặc hai giây rồi vẫn bước vào viện phúc lợi.

Mà cũng có một số ứng viên đi về phía nhóc mập.

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, ngồi xổm xuống, hỏi: "Bạn nhỏ, em sao vậy? ”

Mập mạp nức nở nói: "Em bị lạc chú rồi..."

"Vậy em có biết số điện thoại của chú không?" Cô gái hỏi.

"Không biết..." Mập mạp khóc nấc, nước mắt nước mũi tèm lem, có thể nói biểu tình cực kỳ đúng chỗ.

Lâm Phàm nhìn từ xa cũng cảm thấy nhóc mập học vẽ quốc họa đúng là có chút lãng phí, thằng nhóc này hẳn nên đi làm ngôi sao nhí. Sau này phát triển thật tốt, nói không chừng còn có thể lấy được một giải Oscar.

Mấy cô gái xung quanh đều khó xử.

"Chuyện này phải làm sao bây giờ?"

"Đúng vậy, làm sao tìm chú cho cậu nhóc đây."

"Đã đến lúc phỏng vấn rồi, nếu không đi thì đến trễ mất, như thế sẽ để lại ấn tượng xấu. Thế nhưng cũng không thể bỏ mặc đứa trẻ đi lạc này.”

Cô gái tóc đuôi ngựa nói: "Các cô đi phỏng vấn trước đi, tôi ở lại chỗ này chờ là được.”

"Chuyện này không được, làm sao có thể để cho một mình cô ở tại chỗ này, chúng tôi ở lại với cô."

......

Cảm nhận của Lâm Phàm tương đối mạnh, hắn đều nghe rõ ràng những lời các cô nói, cũng hài lòng gật gật đầu. Sau đó hắn lấy điện thoại di động gửi tin nhắn: "Sở trưởng Lưu, hành động, hành động..."

Lưu Hiểu Thiên bị Lâm Phàm kéo tới với vẻ mặt bất đắc dĩ, mẹ nó, cái này diễn như không diễn vậy. Nhưng không còn cách nào, anh ta đành đi về phía nhóc mập mạp bên kia.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lưu Hiểu Thiên mặc đồng phục cảnh sát nói.

"Xin chào cảnh sát, đứa bé này bị lạc, không tìm được chú của bé." Các cô gái nói.

"Được rồi, giao cho tôi là được rồi, các cô cứ bận việc đi." Lưu Hiểu Thiên nói.

Mà lời này vừa nói ra, các cô gái đều cảnh giác, không khỏi kéo lại nhóc mập lại: "Anh thật sự là cảnh sát sao?”

Lâm Phàm trốn trong bóng tối, cũng không khỏi gật đầu. Không tồi, không tồi, tâm lý cảnh giác rất mạnh. Nếu họ thật sự giao đứa trẻ cho Lưu Hiểu Thiên như vậy thì hắn có chút thất vọng, tuy rằng có lòng nhân ái nhưng lại thiếu tính cảnh giác.

Lưu Hiểu Thiên lấy thẻ cảnh sát ra, nói: "Đây là giấy tờ tùy thân của tôi, các người có thể điều tra một chút.”

Sau khi các cô gái nhiều lần xác định, thậm chí còn gọi điện thoại đến đồn cảnh sát hỏi thăm, mới yên lòng.

Cuối cùng, các cô gái rời đi.

Bình Luận (0)
Comment