Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1514 - Chương 1514 - Có Tố Chất Làm Vua Màn Ảnh

Chương 1514 - Có tố chất làm vua màn ảnh
Chương 1514 - Có tố chất làm vua màn ảnh

Chương 1514: Có tố chất làm vua màn ảnh

Lưu Hiểu Thiên dẫn theo mập mạp đến bên Lâm Phàm.

"Tôi nói này Lâm đại sư, cậu làm như vậy có được không đó?" Lưu Hiểu Thiên bất đắc dĩ hỏi.

"Làm sao mà không được, tôi nhất định phải làm tốt chuyện này. Viện phúc lợi chính là chuyện lớn của tôi, tôi không thể tuỳ tiện giao bọn nhỏ cho người khác được. Nếu là tuyển nhầm mấy thành phần bại hoại đi vào, như vậy thì không phải là tôi đang hại bọn nhỏ hay sao?” Lâm Phàm nói.

Mặc dù phương pháp này không tốt lắm, nhưng nó hiệu quả nhất.

"Vậy bây giờ không còn chuyện của tôi nữa chứ?" Lưu Hiểu Thiên hỏi.

"Đừng mà, còn có một đoạn nữa, anh đợi một chút đi." Hiện tại số lượng ứng viên mới có bao nhiêu chứ, đợi lát nữa phía sau còn có mấy đợt nữa.

"Được rồi."

Theo Lưu Hiểu Thiên thấy, sợ là công việc hôm nay phải tốn thời gian ở đây rồi, nhưng cảm giác vẫn rất có ý nghĩa.

Anh ta cũng rất quan tâm đến đến viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, cũng ra lệnh tuần tra trọng điểm nơi này. Dù sao nơi này là viện phúc lợi nên có rất nhiều trẻ em. Tuy rằng lúc trước đã từng trấn áp bọn buôn người, nhưng những người này ở trước mặt lợi ích sẽ không ngăn được, chỉ có thể phòng ngừa tai họa.

"Được rồi, trở lại vị trí của mình, chuẩn bị cho đợt tiếp theo." Lúc này đây, không chỉ kéo Lưu Hiểu Thiên tới, đồng thời Lâm Phàm còn kéo tới không ít người.

......

Giang Tuệ ngồi xe buýt đến phố Vân Lý, dần dần những ứng viên khác cũng đến hiện trường.

Hôm nay người gác cổng là Hàn Lục, anh ta đã sớm bàn bạc với Lâm đại sư, để đám người tụ tập ở cửa rồi mới bắt đầu, kỳ thật cũng là vì để cho nhóm người nhiều hơn một chút.

Đúng lúc này, một trận tiếng ma sát truyền đến.

Mọi người nhìn lại.

Trên đường phía trước, nhóc mập ngã xuống đất.

Mà ở trước mặt nhóc mập lại có một chiếc xe đang đỗ, tài xế bước từ trên xe xuống, sắc mặt nổi giận: "Thằng nhóc thối này, có phải muốn chết không, có biết nhìn xe không? ”

Người đàn ông mắng mập mạp này là tài xế của Vương Minh Dương, cũng bị Lâm Phàm kéo tới.

Oà oà oà!

Mập mạp không chút do dự, trực tiếp khóc òa lên...

Triệu Điền Sơn thân là bảo tiêu kiêm tài xế của Vương Minh Dương, đương nhiên là người có bản lĩnh. Hơn nữa bởi vì rèn luyện nên dáng người rất cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng trong lòng anh ta có chút khổ.

Anh ta thích trẻ con nhất, làm sao có thể nói mấy lời quá đáng đối với một nhóc mập đáng yêu như vậy.

Đương nhiên tất cả đều là kịch bản đã bàn bạc tốt, anh ta vào vai một vị hung thần ác sát lái một chiếc xe sang, nhất là phải thể hiện biểu cảm xấu xa hung dữ khiến người khác sợ hãi.

Nhưng một người đàn ông lực lưỡng như vậy, kỳ thật bên trong lại là một người rất dịu dàng, cẩn thận.

Giọng nói răn dạy vang dội không ngừng khiến những ứng viên đứng ở cửa viện phúc lợi cũng đều nghe được.

Những ứng viên kia thấy vây, có người muốn tiến lên nhưng khi nhìn thấy chiếc xe sang và biểu cảm của người đàn ông kia thì lại cảm thấy có chút sợ hãi.

Hàn Lục thấy tình huống cũng đến lúc rồi, thế là mở cửa: "Ứng viên mau chóng đi phỏng vấn, chú ý thời gian.”

Một số ứng viên nhìn thoáng qua, sau đó không xen vào việc của người khác, đi thẳng vào bên trong.

Mà có người trong lòng sinh ra sợ hãi, bọn họ bị người đàn ông này dọa sợ. Họ thầm nghĩ, thà bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện, hẳn là phụ huynh nhóc này ở gần đây, hay là cứ mặc kệ.

Giang Tuệ nhìn thấy tình huống này, lại nghe những lời khó nghe như thế thì nhất thời không nhịn nữa, đi thẳng về phía bên kia.

Đồng thời còn có mấy ứng viên khác đều phẫn nộ, các cô không ngờ người này lại xấu như vậy, lại nói mấy lời khó nghe đối với một đứa trẻ.

Hàn Lục hô lên với mấy ứng viên chuẩn bị tiến lên giúp đỡ: "Các cô có vào không? ”

"Cảm phiền đợi một chút." Có người nói.

......

Lâm Phàm trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thấy biểu cảm kia của Triệu Điền Sơn. Hắn cũng cảm thấy có phải người mình tìm quá hung hãn hay không? Có thể dọa mọi người sợ hãi hay không?

Nhưng nhìn tình huống hiện tại, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra dung mạo có hung dữ không cũng không vấn đề, chỉ cần có một trái tim thiện lương là đủ bỏ qua mọi sợ hãi.

Lúc này, tại hiện trường.

Giang Tuệ bảo vệ nhóc mập mạp ở phía sau, sau đó giận dữ mắng: "Sao anh lại như vậy? Nó chỉ là một đứa trẻ.”

Triệu Điền Sơn nói: "Mấy người là ai, liên quan gì đến mấy người, cút đi.”

"Không, anh bắt nạt một đứa nhỏ như vậy, chúng tôi nhìn không vừa mắt." Giang Tuệ thoạt nhìn nhỏ nhắn yếu đuối, nhưng khi đối mặt với Triệu Điền Sơn, cô lại không chịu thua.

"Muốn bị đánh có phải không?" Triệu Điền Sơn thuộc làu kịch bản, diễn xuất vẫn rất thích hợp.

"Anh đánh đi." Giang Tuệ không hề yếu đuối, nhìn thẳng mặt Triệu Điền Sơn.

Mà ứng viên chung quanh cũng lên tiếng trợ giúp: "Cái người này không có chút tố chất gì hết, đối xử thô lỗ với một đứa trẻ lại còn muốn động thủ đánh người nữa.”

Bình Luận (0)
Comment