Chương 1515: Bài test đã xong
"Đúng vậy, cho dù đứa nhỏ này băng qua đường không nhìn xe, có thể dạy bảo tử tế, làm sao có thể thô tục nhục mạ cậu bé như vậy? Huống hồ, anh có nhìn thấy biển báo ở đây không? Đây là viện phúc lợi, phải hạn chế tốc độ, nhường cho trẻ em.”
"Đến đi, chúng tôi đều ở chỗ này, anh đánh đi."
"Đối xử thô lỗ với một đứa trẻ, lại không có kiên nhẫn, có nhiều tiền hơn nữa cũng không che dấu được tố chất kém cỏi của anh đâu."
Triệu Điền Sơn bị những cô gái này nói đến choáng váng, mẹ nó, thế này cũng biết mắng quá rồi đó.
Những ứng viên tiến vào viện phúc lợi nhìn qua hàng rào sắt cũng đều lắc đầu. Trong mắt các cô, đám người này đều là tấm chiếu mới, không biết xã hội sâu cạn thế nào. Đôi khi xen vào chuyện của người khác cũng sẽ gặp phải xui xẻo.
Nhất là đối phương lái xe sang, khẳng định là người có tiền, thách thức kẻ có tiền thì người cuối cùng chịu thiệt vẫn là mình.
"Được, được, xem dáng vẻ này của các cô chắc hẳn là tới ứng tuyển làm giáo viên nhỉ. Tôi nói cho các cô biết, tôi rất quen thuộc với quản lý viện phúc lợi trẻ em này, để tôi xem các cô ứng tuyển như thế nào." Triệu Điền Sơn giận dữ nói.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, thật đúng là làm cho sắc mặt các cô khẽ biến.
Nhưng ngay sau đó.
"Vậy thì thế nào, quen biết thì biết, cho dù không ứng tuyển thì chuyện này chúng tôi cũng phải quản chuyện này."
"Không sai."
"Người quản lý viện phúc lợi trẻ em này là Lâm đại sư. Lâm đại sư chính trực lại thiện lương như vậy, làm sao có thể có bạn bè như anh. Hơn nữa cho dù có thì cũng là vì Lâm đại sư không nhìn thấu bộ mặt thật của anh.”
"Đúng, tôi tin tưởng Lâm đại sư cũng sẽ không có bạn bè như anh."
Lâm Phàm trốn ở góc tường nghe được những lời này, không biết vì sao tâm tình lại vui vẻ như vậy, được người khác khen ngợi, thật đúng là có chút cảm giác thỏa mãn.
Sau đó Triệu Điền Sơn thấy tình huống cũng tạm ổn rồi, anh ta giống như không còn lời nào để nói, chỉ vào đám ứng viên này hung tợn nói: "Được, được, các người lợi hại, sau này đừng để tôi gặp phải.”
Sau đó anh ta lên xe và rời đi.
Sau khi đối phương rời đi, những ứng viên này nhất thời thở phào nhẹ nhõm, các cô thật sự có chút sợ hãi, các cô cũng nín thở khi dám tranh luận với đối phương như vậy.
Hiện tại người này đi rồi, họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nội tâm cũng kinh hồn bạt vía.
Giang Tuệ: "Cậu bạn nhỏ, em không sao chứ? ”
Nhóc mập lắc đầu, nói: "Không sao ạ, em không sao. Cảm ơn các chị gái, nhà em ở ngay phía trước, em đi trước đây.”
Không đợi các cô nói gì thêm, nhóc mập trực tiếp rời đi.
......
Nhóm Giang Tuệ nhìn đồng hồ, vội vàng đi về phía viện phúc lợi, nhưng lúc đi ngang qua chỗ bảo vệ, các cô nhìn thoáng qua Hàn Lục.
Mà Hàn Lục mờ mịt, cảm giác hình như những ánh mắt nhìn về phía mình có chút khinh bỉ.
Trong lòng anh ta cũng có chút ngơ ngác, làm sao vậy, sao ánh mắt những người này nhìn mình lại quái lạ như vậy.
Đối với nhóm Giang Tuệ mà nói, họ thật sự khinh thường Hàn Lục. Một người đàn ông thấy xảy ra loại chuyện này cũng không đứng ra hỗ trợ, thế mà anh ta còn là bảo vệ của Viện phúc lợi, người như vậy làm sao có thể bảo vệ tốt bọn trẻ đây.
Lâm Phàm rất hài lòng, ứng viên lần này đều có chất lượng cao, cho dù năng lực giảng dạy hơi kém một chút, nhưng dựa vào phẩm chất này cũng có thể phá lệ mà tuyển dụng.
Có một vài nhóm người đến sau.
Bọn họ cũng đơn giản dùng lại trò cũ để lựa chọn ứng viên.
Mà Triệu Chung Dương đứng phía sau ống kính, ghi chép vào quyển sổ nhỏ.
Màu sắc quần áo, kiểu tóc,... đều được ghi lại trong cuốn sổ. Sau đó sẽ nhìn gương mặt các cô gái xuất hiện trong video để chụp lại rồi tiến hành tổng hợp, tìm tên tương ứng rồi chọn lọc ra.
Bên trong viện phúc lợi.
Một nhóm các ứng cử viên đang chờ đợi.
"Tại sao vẫn chưa bắt đầu?"
"Tôi nhận được thông báo là tám giờ đến nộp đơn xin việc."
"Của tôi là tám rưỡi."
"Tôi là chín giờ."
Mọi người nói thời gian ứng tuyển của mình ra, bọn họ cũng đều ngơ ngác, không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng bọn họ suy nghĩ một chút cũng không nghĩ ra, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.
"Vừa rồi khi chúng tôi đến, có một đứa trẻ khóc ở bên ngoài, cũng không biết cảnh sát tìm được cha mẹ của đứa bé hay không."
"Ấy, lúc chúng tôi đến cũng gặp một đứa nhỏ băng qua đường, suýt chút nữa bị xe đụng phải..."
"Ồ!"
......
"Nghe nói viện phúc lợi này đưa ra điều kiện rất phong phú."
"Các bạn là sinh viên trường nào?"
"Tôi là sinh viên Trường Đại học Sư phạm Thủ đô." Cô gái đầu tiên nói tên trường học với giọng điệu rất kiêu ngạo, đây là trường đại học sư phạm hàng đầu cả nước, theo cô ta thấy thì lần này ứng tuyển mà cô không được chọn thì đúng là lạ.
"Còn tôi là sinh viên Đại học Sư phạm Hoa Đông."