Chương 1528: Bị làm phiền
Lâm Phàm ngơ ngác, ngày mai lại đến sao? Ông già này thực sự điên rồi.
Ngô U Lan đến bên cạnh Lâm Phàm nhìn ông lão đang đi xa hỏi: “Anh Lâm, sao tôi cảm thấy người này có chút giống như bán hàng đa cấp vậy?”
Lâm Phàm nhún vai: “Chuyện này sao tôi biết được, dù sao không phải là chuyện tốt đẹp gì.”
Triệu Chung Dương: “Ngày mai ông lão này lại đến, không phải là cứ quấn lấy chúng ta không rời đó chứ.”
Lâm Phàm bất lực: “Chuyện này cũng khó nói, cũng không biết đây là đắc tội với ai, chuyện này rốt cuộc là chuyện gì.”
Hắn thực sự nghĩ không hiểu, bản thân đang câu cá hẳn hoi, sao lại xảy ra chuyện này. Hơn nữa ông lão này rõ ràng là đang thăm dò mình. Đồng thời tính kiên nhẫn cũng có chút làm người ta thấy sợ. Dù cho mình có từ chối, sợ rằng cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
Xem ra hắn muốn rời khỏi bể khổ nhất định phải giở chút thủ đoạn.
Nếu không ngày nào ông ta cũng đến, thì thật đúng là muốn tra tấn chết người.
Cục cảnh sát.
Lưu Hiểu Thiên đang chỉnh lý vụ án, đồng thời trong vụ án đó có rất nhiều bí ẩn khó giải. Trên toàn quốc đều có những vụ thế này.
Một trong số những vụ án tạm thời vẫn chưa được phá giải đã thu hút sự chú ý của anh ta.
“Thiên tài tài chính Thạch Vân, vào tháng năm năm ngoái rời khỏi công ty, làm thủ tục xuất cảnh. Từ đó tung tích biến mất, không còn biết bóng dáng.”
Lưu Hiểu Thiên nhìn vụ án này cũng cảm giác rất kỳ quái, người to như vậy xuất cảnh sao có thể bạt vô âm tín.
Hơn nữa vụ án này sau này tiếp tục điều tra còn có phối hợp với cảnh sát quốc tế, đối phương cũng không tìm được mục tiêu đi đâu.
Do đó vụ án này vẫn tồn đọng ở đây, chưa được giải quyết.
Tinh tinh!
Chuông điện thoại vang lên!
Lưu Hiểu Thiên châm một điếu thuốc, nhìn liếc mắt thấy tên người gọi đến, không khỏi nở nụ cười thì ra là điện thoại của Lâm đại sư.
Bây giờ anh ta vô cùng cảm ơn Lâm Phàm, từ sau khi quen biết hắn thì vận khí của bản thân vẫn rất tốt.
Hiện giờ làm được đến vị trí phó cục trưởng nguyên nhân rất lớn trong đó đều nhờ có Lâm đại sư giúp mình phá không ít vụ án.
“Lâm đại sư, sao vậy?” Nghe điện thoại, cười hỏi.
“Sở trưởng Lưu, cứu mạng với.” Lâm Phàm hoảng sợ nói.
Lúc này Lưu Hiểu Thiên đột nhiên ngẩn người, có thể để cho Lâm đại sư kêu cứu mạng, như vậy nhất định là chuyện rất nghiêm trọng, sau đó hấp tấp hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Phàm: “Không phải, tôi kêu cứu không phải là xảy ra chuyện mà là xin các anh ngày mai tới giúp đỡ, tôi thực sự không chịu được nữa rồi. Tôi gặp phải bán hàng đa cấp, hơn nữa nếu tôi mà không vào thì họ thề sẽ không bỏ qua cho tôi.”
“Bán hàng đa cấp?” Lưu Hiểu Thiên ngây ngẩn cả người, cảm giác có chút khó hiểu, rốt cuộc là kẻ ngu ngốc nào bán hàng đa cấp mà bán đến tận chỗ của Lâm đại sư?
Đây không phải là tìm cái chết sao.
“Đúng vậy, một ông già còn có một cô gái trẻ nữa, anh nói bọn họ có kỳ quặc không, họ tìm tôi muốn tôi nhập hội cùng đi nghiên cứu trường sinh bất lão với họ, tôi có bị thần kinh như vậy đâu.” Lâm Phàm bất lực nói.
“Hả?” Lưu Hiểu Thiên ngẩn người sau đó bật cười: “Ha ha, Lâm đại sư cậu nói cái gì? Tìm cậu nghiên cứu trường sinh bất lão sao?”
Anh ta cảm thấy có phải là bản thân nghe nhầm hay không.
Nghe thấy Lưu Hiểu Thiên vẫn đang cười, hắn cũng có chút bất lực: “Sở trưởng Lưu, làm ơn nghiêm túc một chút, tôi đây là đang báo án đó.”
“Được, được, nghiêm túc, phải nghiêm túc.” Lưu Hiểu Thiên vẫn không nhịn được cười, cảm thấy chuyện này thực sự là có thể.
Tìm Lâm đại sư nghiên cứu trường sinh bất lão, đây rốt cuộc là đầu óc bị làm sao mới có thể nghĩ ra được.
Có điều nghĩ chút cũng có chút đạo lý, Lâm đại sư lợi hại như vậy, nói không chừng thực sự có thể nghiên cứu ra trường sinh bất lão thật, đến lúc đó chúng ta có thể thơm lây.
“Có đang nghe không đó?” Lâm Phàm hỏi.
Lưu Hiểu Thiên: “Nghe thấy rồi, vẫn nghe đây.”
Anh ta không thể nói bản thân đang nằm mơ giữa ban ngày, nếu không Lâm đại sư này đau lòng chết mất.
Hơn nữa anh ta cũng coi trọng chuyện này, dù sao chuyện này thực sự cảm giác có chút gì đó không đúng: “Lâm đại sư, vậy bây giờ làm sao để tìm được tìm được người kia?”
Lâm Phàm: “Ngày mai anh cho người đến phố Vân Lý đợi, ngày mai ông lão kia sẽ lại đến.”
Lưu Hiểu Thiên: “Vậy được, yên tâm đi, ngày mai tôi đích thân đến, cũng muốn xem xem trường sinh bất lão này có gì hay ho để mà nghiên cứu.”
Lâm Phàm: “Được, an toàn của tôi nhờ cả vào anh, không phải là tôi nói trường sinh bất lão ai không muốn chứ, nhưng cũng phải đáng tin một chút chứ có phải không? Còn nói từ nước ngoài về thật là khiến người ta cạn lời mà.”
Ngày hôm sau!
Phố Vân Lý.
Lâm Phàm đang ở trong tiệm đợi, hắn muốn xem xem hôm nay sau khi ông lão kia đến rồi còn có thể rời đi được không.
Trường sinh bất lão?
Triệu Chung Dương ngồi trên ghế chơi điện thoại: “Anh Lâm, hôm nay lão già kia còn tới hay không?”