Chương 1529: Lại lập công lớn
Lâm Phàm: “Đợi xem, tôi có dự cảm chắc chắn ông ta sẽ đến.”
Điền Thần Côn lẩm bẩm: “Hôm qua tôi với ông lão đó nói chuyện một lúc, tôi cảm thấy ông ta nói trường sinh bất lão này có chút đáng tin, tôi cũng bị ý tưởng của hắn làm lung lay.”
Triệu Chung Dương: “Vậy sao ông không tham gia cùng người ta trao đổi thêm đi.”
Điền Thần Côn vẻ mặt bất đắc dĩ: “Người ta hỏi tôi biết cái gì, tôi bảo cái gì tôi cũng không biết, sau đó không nói gì với tôi nữa.”
“Ha ha, người ta thấy ông chẳng biết cái gì còn nghĩ muốn trường sinh bất lão, ông không phải là đang nằm mơ giữa ban ngày sao?” Triệu Chung Dương cười lớn.
Điền Thần Côn liếc mắt nhìn: “Cười, chỉ biết cười, tôi thấy cậu ngoại trừ livestream thì cũng chả biết cái mẹ gì.”
Khụ khụ!
Lúc này một tiếng ho truyền đến, ánh mắt của mọi người nhìn ra phía bên ngoài, hóa ra là lão già kia lại đến.
Mà lần này ông lão vừa bước vào phòng đã lộ ý cười: “Lâm đại sư, cậu suy nghĩ như thế nào rồi? Nếu như cậu vẫn còn điều gì hoài nghi có thể cùng tôi đi Mỹ một chuyến, đến đó xem một chút thì nhất định sẽ khiến cậu hài lòng.”
Lâm Phàm nhìn ông lão, cười nói: “Để tôi bói cho ông một quẻ được không?”
Ông lão sững sờ: “Lâm đại sư tại sao phải xem bói cho tôi?”
Lâm Phàm lắc đầu sau đó giả bộ như đang bấm ngón tay: “Vừa rồi tôi bấm ngón tay tính toán, ông có số ngồi tù, ông có tin không?”
Ông lão cười: “Lâm đại sư, cậu thật là biết nói đùa, hay là tán gẫu một chút chuyện chính đi. Trường sinh bất lão mặc dù rất nực cười nhưng với hiểu biết của Lâm đại sư với Trung y, chắc chắn biết sự huyền diệu của cơ thể con người. Trường sinh bất lão này vốn không phải là vô căn cứ, là có căn cứ khoa học.”
“Mà đêm nay tôi phải bay trở về, mong cậu hãy suy nghĩ kỹ một chút, cơ hội đang ở trước mắt nếu như mất đi, sau này sợ rằng hối hận cũng không kịp.” Ông lão thanh thản lộ chút tiếc nuối nói.
Dường như nếu như Lâm Phàm từ chối, chính là bỏ lỡ một chuyện vô cùng quan trọng.
...
“Lâm đại sư...” Lúc này Lưu Hiểu Thiên dẫn hai người cảnh sát tới, khi đang tiến vào trong cửa hàng ánh mắt đã nhìn chằm chằm lão già kia, trong lòng đã có đánh giá.
Lâm Phàm nhìn thấy Lưu Hiểu Thiên đến, lập tức cười lên: “Đến đúng lúc lắm, người bán hàng đa cấp này ở đây, mau dẫn về hỏi một chút đi.”
Lưu Hiểu Thiên bước đến trước mặt ông lão nói: “Làm phiền xuất trình chứng minh thư.”
“Chứng minh thư?” Ông lão ngơ ngác, sau đó lắc đầu: “Tôi là người Hoa gốc Mỹ , không có chứng minh thư.”
“Còn nữa, tôi không phải là bán hàng đa cấp, tôi là người phụ trách tập đoàn IOA bảo vệ gen của con người. Tôi đến Thượng hải là để mời Lâm đại sư gia nhập vào đội ngũ của chúng tôi, cùng nhau nghiên cứu sự huyền diệu của cơ thể con người, tranh thủ sớm đánh bại trường sinh bất lão.” Đối mặt với cảnh sát, mặt lão già không biến sắc nói.
Lưu Hiểu Thiên cười: “Trường sinh bất lão, tôi thấy ông là bán hàng đa cấp thì có, dẫn về điều tra đi.”
Cảnh sát hai bên ngay lập tức bắt lấy ông lão, trong mắt bọn họ thì ông lão này có gì đó sai sai.
Ộng lão già lúc này nổi giận: “Các anh không thể như vậy, tôi muốn kiện các anh, thả tôi ra, mau thả tôi ra.”
Lâm Phàm xua tay: “Mau dẫn đi, ông lão này có chút đáng sợ.”
Lưu Hiểu Thiên không chút do dự phất tay bảo hai cảnh sát dẫn người đi, sau đó nhìn Lâm Phàm: “Lâm đại sư, đây là do danh tiếng của cậu quá lớn nên bị người ta nhớ rồi.”
Lâm Phàm bất lực thở dài: “Được rồi, còn danh tiếng quá lớn gì chứ, tôi cảm thấy tôi bị người ta gài bẫy rồi.”
...
Ngày hôm sau!
Lâm Phàm còn đang say trong giấc mộng thì đột nhiên bị một cuộc điện thoại gọi đến đánh thức, vốn là có chút ngáy ngủ không muốn thức dậy. Thế nhưng khi nhìn thấy tên người gọi đến thì trong lòng hắn lại có chút nghi hoặc.
Điện thoại của Lưu Hiểu Thiên, sáng sớm như vậy gọi cho mình chắc chắn là có chuyện gì, nếu không sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho mình.
“Alo, sở trưởng Lưu, sao vậy?” Nhận điện thoại, Lâm Phàm hỏi thăm.
Lưu Hiểu Thiên ở đầu dây bên kia hơi chút kích động: “Lâm đại sư, có chuyện lớn rồi…”
“Chuyện lớn? Chuyện gì lớn, chỗ anh có chuyện lớn hình như không có liên quan gì đến tôi mới phải.” Trong lòng hắn có chút hoài nghi, vị cảnh sát này nói với mình chuyện lớn vậy chắc chắn là chuyện kinh khủng rồi.
Lưu Hiểu Thiên bây giờ rõ ràng là đang đổi từ sự trầm tĩnh sang kiếp sợ: “Có liên quan, có liên quan rất lớn, Lâm đại sư, cậu lại lập công lao lớn nữa rồi.”
“Công lao lớn?
Nghe thấy ba chữ này, tinh thần hắn tỉnh táo hẳn, cảm giác như phát hiện một vấn đề lớn.
Lâm Phàm: “Công lao lớn gì vậy?”
Lưu Hiểu Thiên cười nói: “ Ông già hôm qua đó, cậu biết không, tối qua chúng tôi thẩm vấn phát hiện một chuyện động trời. Đồng thời sau đó còn bắt được mười mấy tên đồng bọn của ông ta, bây giờ đã bắt hết về đây rồi.”
Lâm Phàm có chút mơ hồ hỏi: “Nói rõ chút xem, tôi nghe chưa hiểu.”