Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1530 - Chương 1530 - Mánh Khoé Cao Tay

Chương 1530 - Mánh khoé cao tay
Chương 1530 - Mánh khoé cao tay

Chương 1530: Mánh khoé cao tay

Lưu Hiểu Thiên im lặng, sắp xếp lại câu chữ: “Lâm đại sư, để tôi từ từ nói với cậu. Ông già kia tự xưng là người phụ trách tập đoàn IOA bảo vệ gen con người, nhưng dựa theo những gì chúng tôi điều tra thì ở nước ngoài không có tập đoàn nào như vậy tồn tại. Hơn nữa, trong lúc thẩm vấn chúng tôi phát hiện lão già này vậy mà lại là tội phạm quốc tế. Đồng thời, lần này ông ta đến Thượng Hải còn dẫn theo mười mấy tên đồng bọn, bản thân ông ta thì đóng giả thành người có tiền và thành đạt.”

Lâm Phàm: “Đóng giả thành người có tiền? Vậy thì đến lừa tôi làm cái gì, hình như tôi không có cái gì để cho họ lừa.”

Hắn không xem tướng cho ông lão kia, trong lòng còn nghĩ ông ta chỉ là bán hàng đa cấp, tìm đến mình cũng xem như là ngầu lòi lắm rồi.

Nghe được lời này, Lưu Hiểu Thiên không nhịn được cười lên: “Lâm đại sư, tôi nói cho cậu biết cậu đừng cười đó, miệng của ông ta có chút cứng không tiết lộ bất kỳ một thông tin gì, có điều một vài tên đồng bọn của ông ta thì bị dọa cho sợ. Trong số bọn họ chỉ có lão già kia là người Hoa gốc Mỹ, căn cứ theo lời khai của bọn họ thì công việc nói là tìm kiếm nhân tài trong mọi ngành nghề, còn lão già kia thì sẽ đóng giả thành người có tiền, dùng các kiểu lời nói rỗng tuếch dụ dỗ đối phương động lòng.”

“Mà nếu như động lòng rồi sẽ cùng bọn họ ra nước ngoài, đến lúc đó như dê vào miệng cọp. Bọn họ đến tìm cậu là nhìn thấy Trung y của cậu lợi hại, muốn bắt nhốt cậu để chuyên tâm nghiên cứu một loại thuốc mới cho bọn hắn. Đối với loại nghiên cứu này, họ xem nó như là một miếng bánh lớn.”

Lâm Phàm nghe thấy lời này trong lòng cũng suy nghĩ một chút, cảm thấy mưu mẹo của những người này cũng có chút nham hiểm.

“Vậy bây giờ như thế nào rồi?” Lâm Phàm hỏi.

Lưu HIểu Thiên: “Tôi đã báo cáo chuyện này lên cấp trên, đồng thời cũng hỏi ra không ít chuyện, tôi đã xem lại vụ án trước đây, phát hiện không ít người từng bị lão già này lừa.”

“Trong đó một số người là nhân tài ngành tài chính, lúc đó cũng bị lão già này lừa đến Mỹ. Sau đó bị nhốt ở trong một căn phòng nhỏ, toàn bộ quá trình đều có mấy người trông giữ, bị bọn chúng ép kiếm tiền. Bây giờ chúng tôi đã liên lạc với cảnh sát quốc tế tại địa phương đến nơi đó để giải cứu, bây giờ vẫn chưa có thông tin, có điều vấn đề này không lớn.”

Lúc này, Lâm Phàm xem như đã hiểu mưu mẹo của lão già kia, có điều phải khen cho mưu mẹo này của ông ta thực sự rất được đó.

Lừa gạt nhân tài trong mọi ngành nghề, sau đó nhốt lại để bọn họ kiếm tiền cho ông ta.

Có điều hắn thực sự rất muốn biết, những nhân tài có tri thức kia sao lại bị lừa như vậy.

Chỉ nghĩ đến kỹ năng diễn xuất của lão già kia, người bình thường đúng thật là có thể dễ bị lừa.

Hắn hoàn toàn không ngờ rằng chuyện rất nhỏ vậy mà lại có thể dây dưa đến những thứ này, có chút ngoài dự liệu với người khác.

“Vậy thì tốt, không ngờ rằng tôi tiện tay báo cáo còn thực sự bắt được con cọp lớn. Được rồi, không nói nữa tôi ngủ thêm chút nữa đây.” Sau khi biết chân tướng, hắn không muốn biết thêm nội dung.

“Ồ, đúng rồi, sở trưởng Lưu, anh xem tôi lại vô tình làm ra một chuyện lớn, có phải là nên phát giải thưởng công dân tốt nữa hay không?” Lâm Phàm cười hỏi.

Đối với giải thưởng này hắn có chút hứng thú, đem về treo nó trên tường trong cửa hàng để trang trí cũng rất đẹp mắt.

Đồng thời cũng có thể gián tiếp nói cho những người khác biết, nhìn xem đi, là công dân tốt đó nha.

Lưu Hiểu Thiên bị lời nói này làm cho nổ tung: “Tôi nói này Lâm đại sư, cậu đây là muốn lấy hết toàn bộ giải thưởng công dân tốt của Thượng Hải đúng không? Đáng tiếc là không có, đã hết rồi.”

Lâm Phàm bất lực: “Vậy thì thật đáng tiếc.”

Hai người sau khi tán gẫu vài câu thì cúp máy.

Nhìn thời gian bây giờ vẫn sớm, hắn lại trùm chăn lên đầu ngủ tiếp.

Phố Vân Lý!

Sau khi Lâm Phàm đến, Triệu Chung Dương lập tức chạy đến: “Anh Lâm, hôm qua lão già kia sao rồi?”

Lâm Phàm cười cười: “Qua vài ngày nữa tự xem tin tức đi, tôi nói không cậu cũng không rõ. Có điều bây giờ tôi cũng xem như đã hiểu, người ta vì sao lại không cần Điền Thần Côn...”

“Tại sao?” Trong lòng Triệu Chung Dương rất tò mò.

Cậu ta thực sự muốn biết, bên trong rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

“Đừng hỏi vì sao, vài ngày nữa cậu tự xem tin tức thì sẽ biết. Đúng rồi, Cẩu gia đi đâu rồi?” Lâm Phàm nhìn bốn xung quanh không thấy chú chó nhỏ đâu cả.

Khoảng thời gian này hắn cũng không để ý nhiều, dù sao bây giờ cẩu gia cũng không phải là chó bình thường, có thể nói là Thần chó cũng đúng.

Từ sáng tới tối biến mất không thấy bóng dáng chỉ đến buổi tối mới quay trở về.

Đương nhiên chuyện này không cần nói cũng có thể biết, chắc chắn là nó lại ra ngoài đi làm chuyện tốt rồi.

Đồng thời dẫn theo đám chó của nó cùng nhau đi quản lý khu phố, ngắm phong cảnh gì đó.

Về phần có bị người khác bắt nạt hay không, vậy càng không cần phải nghĩ. Thực lực hiện tại của cẩu gia, không bắt nạt người khác đã là chuyện tốt rồi.

“Không biết nữa, mới sáng sớm nó đã ra ngoài.” Triệu Chung Dương nói.

Cậu ta cảm thấy cẩu gia này càng ngày càng không giống một con chó, mà có chút giống người, dù sao loại cảm giác này cũng không phải một hai lần.

Bình Luận (0)
Comment