Chương 1536: Nhân vật lớn xuất hiện quá nhiều
Lúc này, một chiếc xe ô tô dừng lại.
Vương Minh Dương cùng Ngô Vân Cương xuống xe, đặc biệt là Ngô Vân Cương lập tức đi đến trước mặt Lâm Phàm, trên mặt lộ ra vẻ oán trách: “Lâm đại sư, anh không coi tôi là bạn nữa rồi, chuyện lớn như vậy lại không nói trước cho tôi biết. Nếu không phải Vương Minh Dương nói cho tôi biết thì chỉ sợ là tôi cũng không biết.”
Lâm Phàm cười nói: “Ngô tổng, ông ở thủ đô, hơn nữa đây cũng không phải chuyện lớn gì, vẫn là đơn giản thì tốt hơn.”
Ngô Vân Cương vỗ vai Lâm Phàm: “Lâm đại sư, anh nói như vậy là sai rồi, anh giúp tôi nhiều lần như vậy, chúng ta nói không đâu xa mà chỉ nói ngay gần đây thôi. Chúng ta cũng là bạn, anh có chuyện sao tôi có thể không đến chứ?”
Lâm Phàm không còn gì để nói, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được được, lần này là lỗi của tôi, Minh Dương, anh cùng Ngô tổng vào trước đi.”
“Được.” Vương Minh Dương gật đầu, ngược lại không cùng Lâm Phàm nói gì thêm. Anh ta cũng biết, hôm nay người bạn của mình e là sẽ rất bận.
Đám phóng viên vẫn luôn ở bên cạnh quay chụp, đám phóng viên đương nhiên biết Vương Minh Dương là nhà doanh nhân xuất sắc ở Thượng Hải.
Đặc biệt là ở trên mạng, bọn họ biết Lâm đại sư và Vương Minh Dương quen biết nhau. Thế nhưng bọn họ cũng không rõ quan hệ giữa hai người thân thiết với nhau như thế nào.
Hôm nay nhìn thấy biểu cảm và cách nói chuyện giữa hai người, đột nhiên họ phát hiện, hóa ra quan hệ giữa hai người đã tốt đến mức độ này.
Viện trưởng Hoàng làm việc ở Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn đã lâu, nguyện vọng lớn nhất của bà ấy là hy vọng rằng Viện phúc lợi trẻ em có thể được xã hội xem trọng.
Nhưng vẫn luôn nỗ lực mà hiệu quả thì quá thấp, đôi khi kinh phí cần thiết để vận hành Viện phúc lợi đều rơi vào tình trạng thiếu hụt khẩn cấp.
Nhưng kể từ khi Lâm đại sư tiếp nhận, tình hình đã có sự thay đổi lớn.
Nhìn Viện phúc lợi bây giờ ngày càng tốt, trong lòng bà ta thực sự rất vui, đối với những đứa trẻ này cũng có sự kỳ vọng lớn.
“Lâm đại sư…” Lúc này, Hà Thừa Hàn từ trên xe bước xuống, khuôn mặt đầy ý cười, hai người bắt tay nhau: “Lâm đại sư, chúc mừng! Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn bây giờ đã đi vào nề nếp rồi.”
“Đâu có, chỉ là muốn bọn trẻ được giáo dục tốt mà thôi. Nào, hoan nghênh, Minh Dương bọn họ đều đang ở bên trong đấy.” Lâm Phàm cười nói.
“Được, được, biết hôm nay cậu sẽ bận mà.” Hà Thừa Hàn gật đầu, sau đó đảo mắt một vòng, phát hiện có không ít người quen, sau đó mới tiến lên cười chào hỏi.
Lâm Phàm ngược lại không ngờ rằng lần này giảng đường được xây xong, tổ chức một buổi lễ khai trương mà lại có nhiều người đến như vậy.
Nhưng điều này cũng chứng minh rằng bản thân hắn sống ở Thượng Hải không hề uổng công, có nhiều người tới cổ vũ như vậy cũng rất là náo nhiệt.
Lúc này, từ xa truyền đến tiếng xe ô tô.
Khi tất cả mọi người nhìn thấy biển số xe đều hơi sững sờ, nhìn có chút quen mắt.
Khi người đến xuống xe, các nhà doanh nhân nhìn thấy đều bắt đầu kinh ngạc, bọn họ không ngờ rằng thật sự có nhân vật lớn như vậy đến.
Tập đoàn Lục Thị, Lục Ly đã đến.
Khi đám phóng viên nhìn thấy người đến cũng đều chấn kinh, đèn flash nhấp nháy nhanh chóng quay chụp.
Lúc nhìn thấy nhiều nhà doanh nhân như vậy, mặc dù rất kinh ngạc nhưng tuyệt đối sẽ không chấn kinh. Nhưng bây giờ thì khác, nhà doanh nhân lớn nhất Thượng Hải, người đứng đầu tập đoàn Lục Thị cũng đến, bình thường đám phóng viên muốn phỏng vấn Lục Ly thì chắc chắn không được, bởi vì lịch trình hàng ngày của đối phương đều đã bị xếp kín.
Bây giờ giảng đường của Lâm đại sư được hoàn thành lại thu hút được Lục Ly đến, đối với họ thì chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Phàm nhìn thấy người đến, trong lòng cũng có chút nghi hoặc. Tên này sao lại đến đây? Lần trước hình như mình có chơi anh ta một vố, phía sau cũng không tiếp xúc nhiều.
“Lục tổng, anh bận rộn như vậy sao lại còn đến đây?” Lâm Phàm hỏi.
Mà lúc đám phóng viên nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ khó tin. Theo họ thấy, nếu là người khác thì nhất định sẽ nhiệt tình tiến lên bắt tay.
Nhưng bây giờ Lâm đại sư lại nói gì? Vậy mà nói sao anh lại đến đây? Giống như lần này không có mời đối phương, điều này cũng làm cho người ta quá kinh hãi rồi.
Lục Ly căn bản không để chuyện này trong lòng mà cười nói: “Lâm đại sư, giảng đường Viện phúc lợi của anh đã hoàn thành, tôi nhận được tin tức là anh không có mời tôi, cho nên tôi nhất định phải đến xem thử có phải Lục Ly tôi không được chào đón hay không.”
“Ha ha.” Lâm Phàm cười: “Được, Lục tổng, hoan nghênh, để người bận rộn như anh phải đến đây thật có lỗi.”
Lục Ly thực sự rất tò mò về Lâm Phàm, lần gặp gỡ đầu tiên giữa hai người cũng coi như là việc buôn bán của cửa hàng, lúc đó cũng chỉ tính là tiếp xúc sơ qua.
Sau đó không may bị người ta bắt cóc, mà Lâm Phàm còn cứu mạng anh ta, vì vậy đối với Lục Ly thì trong lòng anh ta thực sự vô rất cảm kích.
Lần này biết giảng đường Viện phúc lợi hoàn thành có một buổi lễ khai trương, vì vậy đã hoãn hết mọi việc để đến tham dự.