Chương 1537: Vị khách không mời
Viện trưởng Hoàng và những người khác đứng ở đó, vốn dĩ tâm dĩ tâm trạng rất vui là bởi vì giảng đường đã hoàn thành. Nhưng đến bây giờ người đến càng ngày càng cao cấp, điều này khiến trong lòng bọn họ có chút lo lắng.
Mọi người gần như đều đã đến đông đủ.
Bên trong Viện phúc lợi.
Bọn trẻ đều ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, ai nấy đều rất hưng phấn. Bởi vì bọn trẻ biết giảng đường hoàn thành thì họ có thể học tập, còn có thể có thầy cô dạy dỗ.
Bởi vì giảng đường sắp hoàn thành, cho nên Lâm Phàm đã để những giáo viên được tuyển đến Viện phúc lợi để thân cận với những đứa trẻ một chút, kéo gần mối quan hệ lại.
Giảm bớt cảm giác xa lạ giữa thầy cô và bọn trẻ.
Tại lễ khai trương.
Lâm Phàm lên sân khấu phát biểu, là người phụ trách viện Phúc lợi trẻ em Nam Sơn nên vào thời khắc quan trọng thế này thì nhất định phải nói chút lý tưởng cao cả mới được.
Đồng thời, một đám phóng viên đứng ở phía dưới đang điều chỉnh máy quay về phía sân khấu.
Với buổi lễ thế này, thông thường sẽ có một số phóng viên của đài địa phương đến, và hầu như không có phóng viên đến. Nếu có thì cũng là do người tổ chức tự mình bỏ tiền ra mời đến. Sau đó thì thuê người edit video lại một chút rồi phát lên mạng cũng coi như xong.
Dù sao đối với đám phóng viên thì loại chuyện thế này chẳng có một chút điểm dư luận nào. Nếu phát ra ngoài thì cũng chỉ là lãng phí công sức mà thôi.
Thế nhưng lần này thì khác, hiện trường có nhiều nhà doanh nhân Thượng Hải đến như vậy. Đặc biệt là có cả Lục Ly, chủ tịch tập đoàn Lục Thị đã đích thân đến hiện trường. Hơn nữa còn không phải là đi ngang qua cho có, mà là thực sự ở lại tham gia sự kiện.
Theo họ thấy thì như vậy đúng là có chút ghê gớm rồi.
Dù sao thì nhà doanh nhân lớn như thế này, thời gian mỗi ngày đều bị các cuộc họp và đủ loại chuyện khác nhau quấn lấy. Tuyệt đối sẽ không được rảnh rỗi thế này. Nhưng bây giờ đối phương đang tham dự lễ khai trương giảng đường của viện Phúc lợi trẻ em Nam Sơn vẫn luôn hiện diện ở đây.
Tin tức trong đây mà tiết lộ ra ngoài thì thực khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Mối quan hệ giữa Lâm đại sư và đối phương phải tốt đến mức độ nào thì mới có thể được như vậy.
“Mọi người yên lặng, để Lâm đại sư của chúng ta lên sân khấu nói vài câu.” Hà Thừa Hàn ngồi ở phía dưới đang cười nói.
Mọi người nghe thấy lời này đều yên lặng, sau đó ánh mắt hướng về phía Lâm Phàm ở trên sân khấu, có chút mong đợi.
Bọn họ không biết lát nữa Lâm đại sư sẽ nói gì, cho nên trong lòng thực sự rất tò mò.
Có người rất quen thuộc với Lâm đại sư, có người thì tiếp xúc không lâu, cũng không có giao tiếp gì nhiều, nhưng mối quan hệ này đều là từ từ mà xuất hiện.
Cho nên đối với hoạt động như vậy, bọn họ vẫn rất sẵn lòng tham dự.
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng rồi đứng lên sân khấu, đám phóng viên bên dưới nhanh chóng chụp ảnh.
“Lần này có rất nhiều người đến, tôi rất kinh ngạc, cũng rất cảm động. Dù sao đến tham dự gửi lời chúc cũng là coi trọng Lâm Phàm tôi rồi. Ngay tại đây, tôi xin cảm ơn mọi người trong lúc rất bận rộn vẫn dành thời gian đến tham dự buổi lễ khai trương nhỏ này của tôi.” Lâm Phàm nói.
“Bốp bốp!”
Tiếng vỗ tay vang lên.
Hà Thừa Hàn: “Lâm đại sư, lời anh nói có hơi khách khí rồi, chúng tôi ở đây có bao nhiêu người chưa từng nhờ anh giúp đỡ chứ? Bình thường anh chỉ mở một cửa hàng nhỏ, chúng tôi cũng chưa có đến cổ vũ. Bây giờ cơ hội đến, sao chúng tôi có thể không nắm bắt lấy cơ hội lần này được chứ? Mọi người nói xem có đúng không?”
“Không sai, lão Hà nói rất có lý.”
Mọi người ở phía dưới phụ họa, ngược lại làm cho bầu không khí trở nên sôi động.
Lâm Phàm chỉ vào Hà Thừa Hàn: “Lão Hà, hôm nay ông nói hơi nhiều rồi đó, hay nói một chút về bí mật nhỏ của ông nhé?”
Hà Thừa Hàn vừa nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng xua tay: “Lâm đại sư, đừng! Phóng viên đều ở đây, tôi cũng cần chút mặt mũi đó.”
Tuy ông ta không biết Lâm đại sư đã biết cái gì, nhưng ông ta cũng phục chuyện Lâm đại sư xem bói, nếu thực sự muốn biết cái gì thì chẳng có gì khó.
Chỉ sợ là tổ tông mười tám đời nhà mình đều sắp bị lôi ra, rồi lưu tên lại một lượt.
“Ha ha, lão Hà sợ đấy à?”
“Có thể không sợ sao? Chỉ cần Lâm đại sư mở miệng thì không phải là chuyện bình thường nữa rồi.”
“Lâm đại sư, theo tôi thấy thì cậu cứ nói ra đi, xem thử lão Hà của chúng ta rốt cuộc là có bí mật nhỏ gì vậy.”
Lâm Phàm cười, chắp tay nói: “Được rồi, chuyện này chúng ta hãy để sau này hãy nói, hôm nay có nhiều trẻ em ở đây, cần phải chú ý một chút.”
Sau đó Lâm Phàm tiếp tục nói: “Kỳ thực lần này, tôi vốn không muốn nói gì nhiều, bởi vì cảm thấy không quá cần thiết. Thế nhưng bây giờ mọi người đều đến cổ vũ, nếu tôi không nói thì có hơi quạnh quẽ.”
“Viện Phúc lợi trẻ em Nam Sơn đã được tôi tiếp quản, hy vọng lớn nhất trong đời tôi chính là bồi dưỡng tốt những đứa trẻ này.”
Lời vừa nói ra, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Đúng lúc này, bên ngoài có mấy người đến.