Chương 1541: Lễ khánh thành kết thúc
Lâm Phàm bất đắc dĩ: “Đắc tội thì đắc tội, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên.”
“Cũng đúng, nói thì nói như vậy, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.” Hà Thừa Hàn gật đầu, loại chuyện này có lẽ sẽ không xảy ra trên người bọn họ, nhưng xảy ra trên người Lâm đại sư thì như cơm bữa.
Nhìn chung sau khi quen biết Lâm đại sư, xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, Lâm đại sư cãi nhau với biết bao người rồi, mỗi lần tức giận đều có thể nói là kinh thiên động địa.
Một số nhân vật cho dù họ nhìn thấy được cũng sẽ run lên sợ hãi, nhưng đối với Lâm đại sư mà nói đây dường như chỉ là một người bình thường, lúc cần thì sẽ không chút nương tay.
Vương Minh Dương vỗ vai Lâm Phàm, sau đó ôm lấy hắn, trên mặt ý cười nồng đậm: “Này, sợ cái gì, thiếu kinh phí thì nói với tôi, tôi còn có thể không cho hay sao? Với quan hệ của hai chúng ta, ai sợ ai, cậu nói có phải không?”
“Phải, phải, anh nói cái gì cũng đúng, nhưng mà anh dám không cho sao? Nếu anh dám không cho, có tin tôi sẽ làm anh…” Lâm Phàm cười nói.
Vương Minh Dương nghe vậy lập tức trốn ra xa: “Đừng, cậu nói vậy làm người ta sợ hãi đấy, gần đây ăn lẩu đến bây giờ mông còn rất đau, tôi không chịu nổi thao tác này đâu.”
“Chết tiệt…” Lâm Phàm không còn gì để nói, hai người họ tuổi tác cũng không khác biệt nhau lắm, cho nên có thể tùy ý đùa giỡn.
Mà Hà Thừa Hàn bọn họ mặc dù lớn tuổi hơn Lâm Phàm, nhưng cũng giống nhau, chỉ là bọn họ sẽ rất bình tĩnh trước mặt vãn bối. Nếu đôi bên cùng địa vị thì trò đùa của bọn họ cũng không khác người trẻ tuổi là bao.
“Lâm đại sư, tôi đi trước nhé.” Lục Ly tiến lên cùng Lâm Phàm bắt tay, quan hệ giữa hai bọn họ tương đối vi diệu, có thể nói là rất quen thuộc cũng có thể nói là không quen thuộc.
“Được, vậy thì không quấy rầy thời gian của Lục tổng nữa, thực sự rất cảm ơn mọi người lần này có thể đến đây để tham dự lễ khai mạc.” Lâm Phàm cảm tạ nói.
Ít nhất khiến hắn cảm thấy rằng bản thân bình thường mặc dù khá lợi hại, nhưng vẫn có rất nhiều bạn bè.
Lục Ly cười: “Được, sau này nếu có chuyện gì thì nói với tôi, vẫn là câu nói trước kia, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối.”
Lâm Phàm cười, cũng không nói gì thêm, xem như cảm ơn để giữ thể diện cho đối phương vậy. Vương Minh Dương nhìn Lục Ly, địa vị giữa hai người có sự chênh lệch rất lớn, nhưng trong lòng anh ta vẫn không phục. Tự mình xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, mà anh ta lại có nền tảng rất lớn, thậm chí theo Vương Minh Dương thấy, nếu lúc anh ta bắt đầu từ đầu mà cũng có gia sản lớn như vậy, anh ta nhất định có thể làm tốt hơn.
Nhưng trong lòng anh ta cũng hiểu rõ, lúc bản thân còn trẻ cũng nỗ lực hết mình, nhưng có hơi ngốc và hồ đồ. Đến được địa vị như bây giờ cũng đã chịu qua không ít thiệt thòi, trả không ít học phí.
Mà điểm xuất phát của Lục Ly đã rất cao, nền giáo dục mà anh ta nhận được không phải là người bình thường có thể so sánh được.
Sau khi Lục Ly rời đi, Lâm Phàm cười vỗ vai Vương Minh Dương: “Sao vậy? Nhìn thấy người ta rồi trong lòng không phục à?”
“Bị cậu nhìn thấu rồi, tôi hỏi cậu, có phải cậu nhét con sâu vào trong bụng tôi hay không? Tại sao tôi nghĩ cái gì cậu cũng biết vậy?” Vương Minh Dương sững sờ, sau đó cười mắng.
Lâm Phàm phá lên cười: “Còn cần phải nói à? Bằng không anh nghĩ rằng anh có thể sống đến bây giờ sao?”
Hà Thừa Hàn cũng rất ngưỡng mộ Vương Minh Dương, có thể hòa mình cùng Lâm đại sư thoải mái như thế.
Bọn họ cũng cố gắng hết sức muốn thúc đẩy mối quan hệ với Lâm đại sư, nhưng số phận đã định, dường như có một bức tường ngăn cản mối quan hệ cuối cùng của bọn họ, không có cách nào có thể đạt được tình hình như giữa Vương Minh Dương và Lâm Phàm.
Nhưng mà với quan hệ hiện tại, bọn họ cũng đã rất hài lòng rồi.
Theo họ thấy, vị Lâm đại sư này đủ chính trực, mặc dù chưa đạt đến mức độ tri kỷ không có gì để giấu, nhưng bây giờ cũng đã là quan hệ bạn bè lâu năm rồi.
“Đám phóng viên còn ở đây, vừa hay đi gặp một chút đi, tôi thấy nếu phóng viên không hỏi vài câu thì e là sẽ không chịu rời đi đâu.” Lâm Phàm nhìn thấy đám phóng viên đó vẫn đang yên lặng chờ đợi, cũng không tiến lên, hiển nhiên là họ sợ ảnh hưởng đến lễ khai mạc, cho nên chờ hắn xong chuyện rồi mới đặt câu hỏi.
Đối với việc này, trong lòng hắn cũng rất biết ơn.
Nếu đã như vậy thì không thể để người ta chờ lâu nữa.
Đám phóng viên đã chờ đợi rất lâu, vốn tưởng rằng tham gia đưa tin lễ khánh thành giảng đường sẽ khiến bọn họ cảm thấy nhàm chán. Thế nhưng không ngờ trong đó lại phát sinh tin tức lớn, điều này làm họ có chút hưng phấn.
Bây giờ nhìn thấy Lâm đại sư đang đi qua chỗ họ, bọn họ ngay lập tức hưng phấn chạy lại.
Trong lòng bọn họ dĩ nhiên có rất nhiều câu hỏi, hầu hết đều xoay quanh những gì vừa xảy ra.
Dù sao những người khác họ cũng không quen biết, nhưng họ biết người vừa rồi phát biểu chính là Trần Thạch chủ nhiệm sở giáo dục. Bây giờ Lâm đại sư không cho người ta chút mặt mũi nào, không phải sẽ khiến người ta rất khó chịu hay sao?
Theo họ nghĩ, cũng không biết là họ có gây khó dễ cho Lâm đại sư hay không.