Chương 1542: Tương lai đầy hy vọng
Phóng viên: “Lâm đại sư, xin chào! Xin hỏi tại sao anh lại phản đối lời nói của lãnh đạo Trần, là vì không tin tưởng họ hay sao?”
Lâm Phàm cười nói: “Không phải là không tín nhiệm, mà là không muốn phiền phức như thế. Nơi này là Viện phúc lợi, tôi chỉ muốn bồi dưỡng những đứa trẻ hiện đang có ở đây, cho nên không chấp nhận chính quy hóa gì đó, giáo viên tôi tự chọn thì tôi mới yên tâm được.”
Phóng viên: “Lâm đại sư, đối với viện phúc lợi anh có cái nhìn tương lai thế nào?"
Lâm Phàm suy nghĩ: “Tương lai thì dĩ nhiên là có, Viện phúc lợi muốn càng ngày càng tốt hơn. Tôi muốn xây một thư viện, còn muốn xây một khu nhà trọ cho các em học sinh và các thầy cô dạy học ở đây nữa. Đương nhiên, mỗi mục tiêu càng lúc càng lớn mà hiện tại tôi còn khá nghèo, cho nên phải từ từ kiếm tiền. Thế nhưng cũng không cần vội, chuyện này có ngày sẽ thành hiện thực.”
Đám phóng viên kinh ngạc, họ không ngờ Lâm đại sư sẽ có suy nghĩ như vậy, lại còn muốn xây nhà trọ cho giáo viên, điều này khiến bọn họ thực sự rất ngưỡng mộ.
Nếu như người khác nói ra những lời này thì có lẽ họ sẽ không tin tưởng lắm, nhưng đối với Lâm đại sư thì họ rất tín nhiệm, dù sao những lời này nói ra, quả thực có vài chuyện vẫn chưa làm đến.
Phóng viên: “Lâm đại sư, theo chúng tôi được biết, bây giờ có rất nhiều nhà sưu tập sẵn sàng trả lương cao để sưu tầm tranh của cậu, nếu thiếu tiền thì cậu có thể vẽ một bức.”
Lâm Phàm mỉm cười: “Tôi lại chưa nghĩ đến cách này, vẽ nhiều thì sẽ trở nên quá phổ biến, huống hồ tôi vẫn chưa chết, bức tranh có thể đáng bao nhiêu tiền chứ?”
Đương nhiên, đây chỉ là Lâm Phàm tự mình khiêm tốn mà thôi.
Bức tranh hiện tại của hắn lưu lạc bên ngoài không nhiều, viện bảo tàng chỉ có mười bức. Bên chỗ lão Trịnh bọn họ vài bức, bên chỗ thầy cô cũ vài bức… những bức tranh khác cũng không nhiều.
Hắn cũng biết giá cả bây giờ rất cao, quả đúng là có rất nhiều nhà sưu tầm muốn sưu tập, nhưng hắn cũng không để tâm những thứ này lắm. Dù sao vấn đề tiền bạc đều có cách giải quyết, không nhất thiết phải đi con đường này.
Huống hồ, tranh của hắn muốn có là có được hay sao?
Các nhà doanh nhân xung quanh nghe vậy, trong lòng cũng rục rịch muốn xin một bức tranh đẹp, nhưng đáng tiếc không thể mở miệng.
Sau đó phóng viên lại hỏi một vài câu hỏi.
Lâm Phàm phất phất tay: “Được rồi, các vị đồng chí phóng viên, phỏng vấn kết thúc ở đây thôi, có chuyện gì thì lần sau chúng ta nói tiếp được không?”
Nếu là người khác nói ra những lời này, đám phóng viên nhất định sẽ điên cuồng chửi bậy, còn có cơ hội lần sau gì nữa chứ.
Nhưng những lời này là từ trong miệng Lâm đại sư nói ra, bọn họ cũng tin là thật. Bởi vì Lâm đại sư không phải là người thích yên ổn.
Tin tức nổ ra, từng tin tức càng tàn nhẫn hơn, một tháng không có tin tức gì, bọn họ còn nghi ngờ Lâm đại sư có phải còn là Lâm đại sư trong lòng họ nữa hay không.
Bộ giáo dục!
“Làm càn, đúng là làm càn!” Sau khi Trần Thạch quay về thì nổi trận lôi đình, thư ký đứng bên cạnh không dám phát ra âm thanh nào, chỉ có thể yên lặng lắng nghe.
Trong lòng thư ký cũng hận chết Lâm đại sư, anh thì giỏi rồi. Nhất định phải khiêu khích lãnh đạo của chúng tôi làm gì cơ chứ.
Bây giờ thì hay rồi, họ gặp xui xẻo rồi, họ nhất định sẽ phải hứng chịu ngọn lửa giận này.
Nhưng quả thực khỏi phải nói, Lâm đại sư này đúng là rất biết làm khó người khác, chỉ cần là người bình thường thì đều biết cái cần nói cái gì không nên nói.
Đáng lẽ lúc đó nên nói vòng vo một chút, hoặc hẹn chuyện này để sau hãy thảo luận cũng được. Nào có chuyện lại mở miệng từ chối tại chỗ như thế, đúng là không cho người ta chút mặt mũi nào mà.
“Đi, xử lý tài liệu cho tôi, ngày mai mở cuộc họp.” Trần Thạch nói.
“Vâng.” Thư ký gật đầu, nào dám cho dự, lãnh đạo đã nói như vậy rồi thì nhất định phải lập tức đến chỗ phóng viên bên đó để chuẩn bị đầy đủ tư liệu.
Lễ khai trương giảng đường của Viện phúc lợi kết thúc, đối với ba mươi vị giáo viên kia thì thực sự rất hưng phấn.
Trong nhóm giáo viên.
Giang Tuệ: “Hôm nay mấy người có nghe thấy những lời mà Lâm đại sư nói với phóng viên không? Sau này chúng ta sẽ có nhà trọ cho giáo viên thật sao?”
“Nghe thấy rồi, lúc đó tôi cũng ngây người, nơi này là Thượng Hải đó, Lâm đại sư sẽ xây khu nhà trọ cho chúng ta thật sao?”
“Tôi nghĩ hẳn là có khả năng, Lâm đại sư nói ra đều giữ lời, đây là do tôi quan sát từ trước đến giờ mà phát hiện được.”
“Thực ra chúng ta không cần thiết phải thảo luận những chuyện này, tôi thực sự rất hài lòng với công việc này, còn có phúc lợi rất tốt, cho dù không có nhà trọ thì tôi vẫn tiếp tục làm.”
“Mấy người nghĩ thử xem, nếu như bồi dưỡng những đứa trẻ này nên người, có phải là rất có cảm giác thành tựu hay không? Đây có lẽ là thứ mà ngôi trường khác không có được, hơn nữa tôi cũng không giỏi giao tiếp với người khác, nếu đến trường khác e là cũng sẽ bị những thầy cô khác xa lánh, dù sao tôi cũng sẽ ở lại đây.”